Mưa ngoài cửa sổ vẫn rả rích như trước, thấm lên sân thượng, gió lạnh trên trời xanh thổi qua phòng khách ấm màu nâu vàng này, sau đó Bùi Hà nhận chén trà nóng, từ từ uống một ngụm. "Mạt Mạt..." Đã đến tuổi trung niên, nếp nhăn ở khóe mắt Bùi Hà đã rất rõ ràng, da bà giống như da của phụ nữ phương Đông, màu vàng có chân chim, vết tích năm tháng khắc sâu. Nhưng nhìn kỹ, vẫn nhận ra ngũ quan bà vô cùng tú lệ, hai mi mắt, lông mày dày, cái mũi hếch cao, có thể khiến người ta dễ dàng liên tưởng, khi còn trẻ bà rất đẹp. Thời gian, quả nhiên mới là kẻ thù lớn nhất của con người. Mọi người không thể chiến thắng thời gian, vì thế phải học cách trân quý. "Mẹ, hôm qua con đã tính một quẻ." Tần Mạt ngồi lại bên kia ghế sô pha, sau đó hơi nghiêng đầu, một đôi đen như mực di chuyển qua lại trên người Tần Bái Tường và Bùi Hà. Tần Bái Tường thở dài, cuối cùng uống xong cốc trà, trầm giọng hỏi: "Con đi xem bói?" Bùi Hà cũng nhíu mày: "Tuổi còn nhỏ sao đã ham chơi như thế? Bây giờ học tập mới là lẽ đúng, con sao có thể đi học bọn bịp bợm giang hồ xem bói được?" Tần Mạt che miệng cười khẽ, kéo dài giọng, phảng phất như đang làm nũng: "Ba, nghe con nói đã, 《 Kinh Dịch 》[57] mà là bọn bịp bợm giang hồ sao?" Sắc mặt Tần Bái Tường hơi dịu, đây là lần đầu tiên Tần Mạt lộ ra vẻ giận hờn của con gái trước mặt ông, nhất thời khiến tinh thần ông khẽ hốt hoảng, trong lòng cũng tăng thêm vài phần yêu thương. Ông cười miễn cưỡng nói, “Kinh Dịch là bộ sách đứng đầu các loại kinh kệ, tác phẩm kinh điển truyền lại đến đời sau, đương nhiên không phải bọn bịp bợm giang hồ rồi. Nhưng..." Ông ngừng lại, hỏi: "Con có thể hiểu 《 Kinh Dịch 》?" Tần Mạt bấm đốt tay niệm kinh, rung đùi đắc ý, hai mắt khẽ nhắm, nghiêm túc mà nói: "Cửu vãng cư tứ, lục lai cư tam. Thiên đích bất giao, phủ! Quân tử dĩ kiệm đức tích nan, bất khả vinh dĩc. Đại nhân phủ, hanh, bất loạn quần dã, vị bất đương dã. Tiệm, bỉ, quy muội, lục vãng cư tứ, tựu lai cư tam,《 phủ 》 quái đồng, cát hanh, phủ cực thái lai, đại lợi!" (quẻ bói) Nàng bỗng mở mắt, đôi mắt sáng ngời như đá quý dưới ánh đèn. Tần Bái Tường và Bùi Hà không hiểu câu nói thần bí của nàng, cho nên khi nàng rành mạch nói xong, cũng không chịu nổi sợ hãi than lên, tò mò hỏi: “Đây là ý gì?” Bốn chữ này cùng bật ra từ miệng hai vợ chồng, khiến bọn họ cùng sửng sốt. Tần Bái Tường lặng lẽ duỗi tay ra, cầm tay vợ, Bùi Hà quay đầu lại, hai người nhìn nhau cười, mới bỗng thấy, thì ra trước giờ bọn họ không chỉ có đơn độc một mình phấn đấu. Vợ chồng chồng vợ, không phải cùng chung hoạn nạn, khó khăn không rời sao? Dù có bao nhiêu khó khăn, gánh nặng trên vai cũng có một người khác cùng chia sẻ, vậy thì, bọn họ còn e ngại điều gì? Tần Mạt thu cái biến hóa nhỏ này vào mắt, trong lòng bỗng ấm áp. "Phủ quái thị khôn hạ kiền thượng, nhi tần quái thị kiền hạ khôn thượng, phủ thái bổn thị nhất thể, phiên phúc chi gian, nhất tuyến chi cách.” (quẻ bói) Tần Mạt mỉm cười, từ từ mà nói, dáng vẻ hờ hững, "Ba, trong quẻ có viết: quân tử lấy kiệm (trong cần kiệm) vượt khó, không thể dùng vinh (trong hưng thịnh) lấy lộc. Lại viết: bất loạn quần dã, vị bất đương dã. Cũng là nói, đã đến được bước này rồi, dù là nhân tố bên trong hay bên ngoài, phát triển thành k đó là tất nhiên. Vì có tiểu nhân gây rối làm loạn, khiến người ta không vào đúng vị trí của mình, huống hồ lúc phải tránh mình lại không tránh, ngược lại bị lợi lộc mê hoặc, cho nên vận mệnh đã an bài, kết quả phải như thế.” Tần Bái Tường bị lời nói của Tần Mạt làm thẹn thùng, bất giác vô cùng khổ sở, lại cảm thấy tay mình được Bùi Hà nắm, ông vui mừng quay đầu nhìn lại, lại thấy vợ đang cổ vũ, chính là nụ cười rực rỡ này, cũng giống như năm đó. Đã bao năm rồi bà không cười như vậy? Tần Bái Tường chua xót trong lòng, rồi lại có cảm giác khoan khoái khác thường. Theo như chuyện lần này, Bùi Hà đã chỉ trích ông không ít, hai người cùng mệt mỏi, lại cãi nhau, khi Tần Mạt bước vào, thật ra họ còn đang chiến tranh lạnh. Nhưng một khắc này, có nụ cười này, Tần Bái Tường bỗng cảm thấy, những thứ khổ sở lăn lộn này hoàn toàn không đáng nhắc đến. Rất nhiều năm trước kia, ông đã dùng tâm ý chân thành nhất viết thành lời thề giản dị nhất, ông nói: “Tôi muốn cả cuộc đời này của bà, bất kể lúc nào thấy tôi, cũng có thể cười như đóa hoa rạng rỡ.” Nhưng trong phồn hoa cũng có lúc điêu tàn, năm tháng không ngừng mài mòn cuộc đời, còn khiến người ta nguội dần tình cảm. Thứ mà thời gian không nắm bắt được, lại dễ dàng phung phí nhất, chính là nhiệt tình. Tần Bái Tường quay đầu, ngơ ngẩn nhìn Tần Mạt, trăm cảm xúc lẫn lộn. Vìày, bọn họ đã từ bỏ rất nhiều thứ, vì đứa con này, Bùi Hà lại tủi thân rất nhiều? Nhưng khi gia đình họ đắm chìm trong khó khăn, đứa bé này tự nhiên đến gần, dùng cách thức an ủi đặc biệt của nó khiến họ không thể phản bác. Tần Bái Tường không thể không cảm thán, đứa trẻ này đã trưởng thành. Khi bọn họ hoảng hốt, nó đã mở ra một thế giới mới ở trước mặt mà họ không thể lý giải. "Ba, vận mệnh có định thế nào cũng không sao, chịu được việc nhỏ sẽ thành đại sự, mọi thứ rồi sẽ bình an." Tần Mạt cười không đổi, ngồi thanh thản, sự tự tin vô cùng tỏa sáng trên người nàng, "Cái gọi là quân tử, suốt ngày khô khốc, cẩn thận e sợ, cũng không phải là sai trái. Hơn người mà không kiêu ngạo, thua người cũng không bận tâm. Khổ tận cam lai, thật ra thì cũng chỉ có một ý. Chỉ cần trước tiên cố giữ tỉnh tào, từ đó về sau giữ vững cảnh giác, tự nhiên có thể tích tiểu thành đại. Quẻ thượng thứ chín, Kháng Long Hữu Hối.[58] Cho nên suy sụp không phải là chuyện xấu, cần biết Kháng Long Hữu Hối, cửu nhị có viết: Kiến Long Tại Điền, lợi kiến đại nhân.[59] Ba mẹ rời khỏi cái công xưởng đổ vỡ kia, không phải là từ nay trời cao biển rộng đó sao? Ba cũng thường dạy con phải cần cù và thật thà, nếu như ba với mẹ dùng tiền vốn đi buôn bán nhỏ, dùng cần cù và thật thà làm lòng tin, hai người thấy có thể dựng được gia đình này lên không?" Nói đến hết lời, Tần Mạt lại cười, thấy ba mẹ kinh ngạc đến ngây người. Mắt nàng có ánh sáng linh động trong suốt, phảng phất có thể đánh vào lòng người. Ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi dường như dần dần xa, tiếng ồn ào trên đường lớn như có như không phiêu đãng lại gần, lại lấn vào sự yên tĩnh của tiểu khu này, cùng với ánh mắt thông suốt của Tần Mạt. Thật lâu sau, hốc mắt Bùi Hà khẽ ửng hồng, bà bỗng dùng hai tay bưng mặt, cúi đầu, ngừng cũng ngừng không được nức nở khóc ồ lên. Tần Mạt lại bỗng đứng dậy, sau đó bỏ lại một câu: "Tiểu Chí còn chưa về, con mang ô ra đón!" Khi nói xong nàng đã nhanh chóng cầm lấy ô, đi vài bước ra ngoài cửa phòng. Cửa nhẹ nhàng đóng lại, Tần Mạt mỉm cười, chỉ nghe tiếng khóc bên trong tựa hồ dần dần nhỏ đi, nàng cũng an tâm thoải mái đi xuống dưới tầng. Cho dù không gặp được Tần Vân Chí, đi ra ngoài cũng tốt. Thật ra lòng nàng không như biểu hiện thong dong bên ngoài, nàng nào có năng lực nuôi ăn cả một gia đình, quả không thể tưởng tượng được Tần ba Tần mẹ nếu như thật sự ngã xuống, gia đình kia sẽ biến thành cái dạng gì. Ngàn năm trước lúc Tần hầu phủ sụp đổ, Tần Mạt không có cơ hội cứu vãn. Có lẽ nàng trước giờ không có năng lực chống đỡ cả một gia tộc, nhưng đối mặt nguy cơ gia đình nhỏ này tan vỡ, nàng vẫn tự tin, bọn họ có thể vượt qua! Có thể trong phút chốc nàng yếu lòng, nhưng nàng dùng thời gian để làm mất đi sợ hãi, cố gắng hết mình. Tuyệt bút tung hoành, con đường gian nan, đến già vẫn không ngơi! Mưa rơi lại dần dần lớn, đến gần tối, vì đổ mưa, ở ngã tư người đi đường rất ít. Bên đường có vài cây khô như dấu hiệu của chuyển mùa, nhàn nhã nhìn người qua lại, buồn rầu thì nhìn gì cũng thấy thê lương. Tần Mạt đi đến trường của Tần Vân Chí, nơi đó cách Thị Tam không xa, cũng đi qua cầu đồng học. Khi đi đến đầu phố, Tần Mạt dừng chân lại. Mưa nhỏ đi, có cảm giác mưa phùn nhè nhẹ, nàng cụp ô, để mưa lạnh rơi xuống thân mình, sau đó ngồi xổm xuống mặt đất tìm lá ngô đồng rụng. Lá cây ngô đồng màu tối, dưới cơn mưa phùn càng khiến người ta phiền muộn. Tần Mạt đã từng có một cây đàn thất huyền cầm (bảy dây) tên là “Tiêu Sơn”, thân được làm từ cây ngô đồng. Tương truyền phượng hoàng đậu gốc ngô đồng[60], con gái Tần Mục Công, Lộng Ngọc cầm tiêu ngọc bên cây ngô đồng, ban đêm Tiêu Sử cưỡi rồng đến, cùng nàng cầm tiêu song tấu, đưa dẫn phượng hoàng đến. Thế là Tiêu Sử cưỡi rồng, Lộng Ngọc cưỡi phượng, hai người kết làm vợ chồng, cùng bay lên trời thành tiên.[61] “Tiêu sơn cầm” của Tần Mạt cũng vì như thế mà thành, cây ngô đồng mùa thu hôm nay, nhìn vật nhớ người, nàng nhớ một hồi, tất nhiên là về Vịnh Sương. Kể từ khi thành thạo cầm nghệ, Tần Mạch cũng rất ít đánh đàn, ngẫu nhiên hứng thú, mới đàn một khúc. Khi đó, tất nhiên có Vịnh Sương thổi tiêu, mà còn có cả thiếu niên Tô Thức mập mạp múa kiếp đạp ca nữa. Thiếu niên chỉ điểm giang sơn, lão đại đồ thuyết phong nguyệt. (còn trẻ lo việc nước non, về già bàn chuyện trăng gió) Tần Mạt nhặt lá khô trên mặt đất lên, trong lòng thở dài: "Vịnh Sương, ta đã phụ lòng nàng..." Cơn mua bụi dài bỗng biến mất, Tần Mạt cảm thấy mưa phùn bị thứ gì đó che mất, sau đó bên cạnh có một cái bóng. Nàng ngẩng đầu, trước mắt nhìn thấy một đôi chân dài mặc quần bò trắng, sao đó mới thấy áo len xám, áo choàng ngắn màu trắng, và sắc mặt nhu hòa của Phương Triệt. Tần Mạt vừa định đứng dậy, Phương Triệt lại cầm cái ô màu đen ngồi xuống. Dưới tán ô to, tựa như đội trời, lặng lẽ biến không gian của hai người với trời mưa bên ngoài kia thành hai thế giới khác biệt. hơi thở Phương Triệt vẫn trong trẻo, trong lạnh buốt là ấm áp. Một bàn tay thon dài nhẹ nhàng vươn lại gần, sau đó nhặt lấy lá khô trong tay Tần Mạt. Phương Triệt khẽ mỉm cười với nàng, nụ cười như ở ngoài cõi trần hỗn loạn kia, lại như băng tuyết tan chảy ngày xuân, ngọc bích phá băng mà ra. Tần Mạt mím môi, cũng xì một tiếng bật cười. "Ngày xưa phật tổ đưa hoa, Ca Diếp mỉm cười.[62] Cậu chỉ nhặt một cái khô, cũng có thể giả vờ thần bí?" Phương Triệt không đáp lại, lại nhẹ nhàng mở miệng, ngậm lá khô vào, sau đó đưa tay nâng Tần Mạt cùng đứng dậy. Tần Mạt vội gỡ chiếc lá khô hắn ngậm, cau mày nói: "Bẩn quá, sao cậu dám ngậm vào miệng chứ?" Phương Triệt khẽ cúi đầu, đưa tay mềm nhẹ vuốt lại sợi tóc mai dính nước trên trán Tần Mạt, thản nhiên nói: "Tôi thấy cô xuất thần như thế, cho nên nếm thử hương vị." Tần Mạt ngửa đầu, im lặng thở dài, Phương Triệt quả nhiên vẫn là Phương Triệt, cách suy nghĩ của hắn mãi mãi không giống người thường. Phương Triệt tiếp tục mỉm cười, hắn đương nhiên nhìn ra Tần Mạt cảm thán cái gì, nhưng thật ra trước giờ hắn chưa từng bình thường, chỉ là Tần Mạt không hiểu mà thôi. Cuộc sống của hắn chân chính thoát khỏi quỹ đạo đó, cũng là khi gặp Tần Mạt. Ngoài ra, mọi kế hoạch của hắn đều hoàn hảo. Tựa như vừa rồi, thật ra hắn đã sớm nhìn thấy Tần Mạt, có điều vốn dĩ hắn không muốn gặp lại người này nữa. Nhưng là Tần Mạt cụp ô, ngây ngốc đứng dưới mưa, hắn mới không tự chủ đi lại gần nàng, sau đó mở dù, che mưa cho nàng. “Cô mở ô ra đi, tôi phải về.” Phương Triệt nói rồi ánh mắt nhìn về phía cây dù bị gấp trong tay Tần Mạt. Tần Mạt cầm cây dù, cau mày nói: "Không cần che." Dừng một lát, lại nói tiếp: "Cậu về đi." Phương Triệt cầm thật chặt cán ù, muốn xoay người rời đi, nhưng chân hắn lại phảng phất ý khác, cố tình không chịu để đại não khống chế. " Thái Ung[63] thời Đông Hán từng nghe thấy tiếng của cây ngô đồng trong đống lửa, thế là lấy ra làm đàn. Vì phần đuôi gỗ đã cháy mất tiêu, nên có tên Tiêu vĩ cầm.” Ánh mắt Tần Mạt lại trở lại trên cây ngô đồng trong mưa, giọng lạnh đi, “Thái thị ngũ lộng[64] lưu truyền thiên cổ, cây ngô đồng này lại phai nhạt đi, một gốc cây lớn này, nào khác chi gốc cây năm đó.” "Cô biết đánh đàn, vì sao không chịu đàn?" Phương Triệt khẽ nghiêng người đến gần tai Tần Mạt, bỗng hỏi. "Không có tri âm, chỉ đứt dây đàn mà thôi." Tần Mạt đang xuất thần nghĩ đến Tiêu sơn cầm của mình, thuận miệng đáp lại. Sau khi nói xong, vừa quay đầu, mới phát hiện Phương Triệt đang híp mắt cười, dáng vẻ kia thật giống một con hồ ly trộm hương. "Thì ra quả nhiên cô biết đánh đàn!" Phương Triệt lại đứng thẳng dậy, nhìn chằm chằm Tần Mạt nói: "Nếu như người nghe là tôi, cô có muốn đàn không?" Tần Mạt chớp chớp mắt, gương mặt hiện lên kinh ngạc trong nháy mắt. Phương Triệt nắm chặt tay thành quyền, trái tim bỗng bị bóp chặt. Chỉ là một lời đáp lại đơn giản thế thôi, mà hắn lại thấp thỏm không yên. Nhưng dù lúc này có bao nhiêu dày vò, hắn cũng không hối hận. Nếu như ngay cả vấn đề này cũng không dám hỏi, sao hắn có thể bước thêm lên phía trước chứ? Mà nếu như hai chữ “tri âm” mà Tần Mạt cũng keo kiệt, vậy thì, hắn có thể xoay người rời đi, kết thúc được rồi. Tần Mạt do dự trong khoảnh khắc, mới từ từ nói: "Tôi bây giờ, nhớ đến tiếng đàn của một người, tri âm tri kỷ, tịch mịch khôn cùng. Tuy anh ta đang đánh đàn, nhưng tôi cảm thấy, anh ta đàn là cho chính tôi nghe." Phương Triệt nắm chặt lòng bàn tay đầy mồ hôi, hắn tiếp tục nhìn chằm chằm Tần Mạt, chờ đoạn dưới của nàng. Mà hắn bỗng cảm thấy, đoạn tri âm tri kỷ này, thật ra đã không còn tịch mịch nữa rồi. "Cái tên da khỉ này..." Tần Mạt nghĩ đến cái đêm khốn khổ đó, bỗng cười rực rỡ, "Chờ đến khi cậu nói cho tôi nửa phần còn thiếu của 《 Giang Thành tử 》, thì hãy nói tri âm với tôi!" Nói xong, mắt nàng đảo một vòng, vừa trừng mắt nhìn Phương Triệt, cười giận nói: "Da con khỉ!" Phương Triệt bỗng nắm lấy cánh tay cầm lá của Tần Mạt, sau đó kéo nàng đến bên cạnh mình. Hắn cúi đầu, thì thầm bên tai Tần Mạt, giống như đang thề: "Em hãy chờ xem!" Tần Mạt giãy tay ra, bất đắc dĩ nói: "Anh Phương, anh muốn chứng minh mình không phải là da con khỉ, đại khái anh có thể tự mình nỗ lực, anh nhiệt tình kéo tay tôi làm gì? Anh không biết tay tôi đau à?" Phương Triệt chỉ mỉm cười, lại không nói gì nữa. Hai người đi dưới một chiếc dù, từ từ đến trường học Vương Tử Dục. Tần Mạt không phí công sức mở dù, thay vào đó cẩn thận suy tính về chuyện sau này của nhà mình. Lời khuyên của nàng với Tần ba Tần mẹ lúc nãy đương nhiên là nói thì nhẹ nhàng, nhưng thực tại hiển nhiên sẽ không dễ dàng đến thế. Nếu như Tần ba Tần mẹ không đi tìm việc làm nữa, mà đi buôn bán nhỏ, vậy phải suy nghĩ cẩn trọng về cái buôn bán nhỏ kia. Tần Mạt tất nhiên không đủ am hiểu tình trạng buôn bán hiện đại, nàng suy nghĩ một hồi, cũng trầm mặc một hồi, lại không nghĩ ra cao kiến gì. Phương Triệt thật ra là người có thói quen trầm mặc, im lặng mà đi, thỉnh thoảng nhìn lén Tần Mạt một cái, trong lòng hi vọng con đường này mãi mãi không có kết thúc. Nhưng không có kết thúc thì cuối cùng cũng đến, Tần Vân Chí đã sớm tan học, khi Tần Mạt tới, đã không nhìn thấy nó đâu. Nàng đưa mắt nhìn xung quanh, lại tìm vài chỗ, cuối cùng lắc đầu nói: “Tên nhóc này tám phần đi chơi với bạn rồi, đúng là đứa trẻ rắc rối. Quên đi, tôi về nhà chờ nó.” Sau một lát, nàng lại nói: "Phương Triệt, không phải cậu nói phải về sớm sao? Còn chưa đi?" Phương Triệt nghiêm mặt nói: "Tôi đưa cô về." "Tôi lớn thế này rồi, còn cần người đưa về?" Tần Mạt cảm thấy buồn cười, "Được rồi, trời sắp tối rồi, cậu mau về đi." "Tôi cùng đường với cô." Phương Triệt kéo tay Tần Mạt, cất bước, "Đi nhanh lên!" Đường cũng không xa, sau một lúc, Tần Mạt đã vào tiểu khu Nguyệt Quang. Sau khi về nhà nàng mới phát hiện, Tần Vân Chí đã về trước nàng. Tần ba Tần mẹ và Tần Mạt không nhắc lại chuyện kia trước mặt Tần Vân Chí, đứa bé này vô tư xem truyền hình, sau đó kinh hô: "Chị hai, chị thấy hiệu quả trắng đẹp chưa!" Tần Mạt gõ đầu nó: "Bài tập làm xong chưa?" Thế là Tần Vân Chí xám xịt chạy đến bên bàn học, vùi đầu khổ chiến. Tần ba Tần mẹ bắt đầu bận rộn, tìm kiếm cách buôn bán. Bọn họ hình như không có tiền vốn, lại muốn nuôi gia đình, cho nên phải thận trọng. Ở phương diện này Tần Mạt không giúp đỡ được gì, việc nàng có thể làm cũng chỉ có viết thêm nhiều bản thảo, sau đó gửi đến từng tạp chí. Ngày nghỉ chỉ có hai ngày, Tần Mạt về trường thì nghe tin trường học sẽ cử hành ngày kỷ niệm hai mươi năm thành lập trường vào tháng Mười hai. Rất nhiều học sinh lên tinh thần, muốn tham gia vào hội diễn ngày đó. Vì vừa thi xong kỳ thi giữa kỳ, cho nên phần lớn đều có cảm giác được giải phóng khỏi xiềng xích, tâm tình vô cùng tốt. Trong ngày thứ tư của hội nghị, hiệu trưởng tuyên bố danh sách được học bổng. Tần Mạt không ngờ lại đứng thứ bốn mươi bảy, tuy chỉ là phần thưởng ưu tú, nhưng đó cũng là thu hoạch nho nhỏ, Tần Mạt được một trăm đồng tiền thưởng, trong lòng lại nghĩ đến đứng đầu sẽ được giải thường hai ngàn. Học bổng thi giữa kỳ còn cao gấp đôi thi tháng, vô cùng kích thích học sinh nghèo. Dù là lợi ích trước mắt hay là vì tương lai, phần lớn học sinh Thị Tam đều hết lòng tranh đua. Nhưng khi tuyên bố danh sách lớp 11 được học bổng xong, Trần Yến San bỗng nắm tay Tần Mạt, khẩn trương nói: “Mạt Mạt, A Triệt lại rơi ra ngoài danh sách năm mươi người!” Thành tích học tập của Phương Triệt luôn đứng nhất, lần này xuống dốc không phanh, khiến Tần Mạt cũng kinh ngạc. "San San, cậu sao thế?" Trần Yến San cắn môi dưới, trong ánh mắt chứa đầy nước mắt, nói đứt quãng: "Mạt Mạt, Phương… Phương Triệt… Rất, rất ghét mình… đúng không?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]