Đã từng có một đề tài thảo luận thế này: Khi một viện bảo tàng bị hỏa hoạn, có một nhân viên, bên trái anh ta là một bình hoa cổ vô giá, bên phải là một con mèo con bị thương, tình huống chỉ cho phép người này chọn một thứ để mang ra ngoài, thử hỏi anh ta sẽ nên mang bình hoa cổ, hay là đưa con mèo con ra?
Có người nói phải chọn bình hoa cổ, vì nó mang đầy tính lịch sử hào hùng, cũng là vật báu của nghệ thuật, có giá trị không thể tính được. Cũng có người nói nên chọn con mèo con, bởi vì sinh mạng mới là vô giá thật sự, bình hoa dù có cổ bao nhiêu, đẹp thế nào, nó cũng chỉ là bình hoa.
Đây là một câu hỏi không có kết quả, vì theo logic mà nói, viện bảo tàng sẽ không có con mèo con.
Đây càng là một đề tài thảo luận mãi mãi không có đáp án, vì dù có lựa chọn thì cũng chỉ là chủ quan của mỗi người mà thôi.
Sinh mạng, nghệ thuật, danh dự, cao thấp, nặng nhẹ, con người ở trong cái vòng luẩn quẩn này, mãi mãi không thể lý giải được mối tương quan giữa chúng.
Sinh mạng là đánh quý, nhưng có người lại nguyện ý hi sinh vì nghệ thuật, vì vinh dự mà hiến dâng tất cả. Nhưng mà nếu sinh mạng không còn, thì nghệ thuật, vinh dự còn có ý nghĩa gì nữa? Không kéo dài sinh mạng, văn minh nhân loại sẽ là gì đây?
Sinh mạng không thể phục hồi, nghệ thuật cũng không thể làm lại, chung quy là mỗi người một suy nghĩ. Mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-phai-vit-con-xau-xi/1617834/quyen-1-chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.