Đi đường quả nhiên dễchịu hơn nhiều so với ngồi xe.
Đường từ nhà đến trườngcũng không xa, đi xe thì mười phút, đi bộ cũng chỉ nửa tiếng. Nghĩ đến việc saunày mình cũng phải đến đó đọc sách, Tần Mạt vừa theo sát Tần Vân Đình, vừa cốnhớ đường.
Đi hết con đường phíatrước, các nàng cùng rẽ vào một con đường nhỏ. Con đường này có khá nhiềuphương tiện giao thông đi qua.
Đường còn mang tên đườngcầu học, vì tuy đây chỉ là một đường nhỏ nhưng lại có đến mấy trường, cho nênmột đường trải đầy cây xanh, nhà lầu hơn một nửa là năm sáu tầng, không khí ởđây so với nơi khác quả thật tươi mát hơn nhiều.
Sinh ý ở đây cũng thậttốt, hai bên đường rất nhiều cửa hàng văn phòng phẩm và tạp phẩm mọc lên, còncó một vài quán ăn bình dân, nhờ chúng mà con đường bừng bừng sức sống. Giờđang là sáng thứ sáu, người đi lại hai bên đường cũng không nhiều, Tần Mạt nhìnbốn phía, cảm thấy mọi thứ trên con đường đều sáng rõ.
"Mạt Mạt không saochứ?" Tần Vân Đình thấy thần sắc của Tần Mạt ngày càng tươi tắn, tronglòng cũng yên tâm hơn rất nhiều. Từ khi nàng biết em gái của mình mắc bệnh điênvề sau, với Tần Mạt nàng luôn lo lắng, chỉ sợ cô bé lại phát bệnh cũ. Nhưng giờnhìn lại, đầu óc Tần Mạt vẫn bình thường, nửa điểm cũng không giống kẻ điên.
"Không choáng, xuốngxe bus thì tốt rồi." Tần Mạt đáp lại, gương mặt nở nụ cười thản nhiên.
Nàng dần dần phát hiện,thế giới này thật ra không có đáng ghét như nàng tưởng, người ở đây cũng khôngphải toàn yêu quái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-phai-vit-con-xau-xi/1617816/quyen-1-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.