Bóng đêm lại kéo đến, TầnMạt luyện viết xong rồi nhảy bên giường nằm luôn. Nàng ngủ bên dưới, bởi vìlát nữa Tần Vân Đình chắc chắn sẽ muốn ngủ giường trên, mà Tần Mạt lại khôngmuốn nói chuyện với Tần Vân Đình, cho nên chỉ có thể đi ngủ sớm. Thế nhưng Tần Mạt khôngnói, không có nghĩa là Tần Vân Đình sẽ im lặng. Đúng lúc nửa tỉnh nửa mê,giọng Tần Vân Đình liền vang lên bên tai nàng: "Mạt Mạt, Mạt Mạt?" Tần Mạt nhắm chặt mắtlại, làm như không nghe thấy. "Ngủ rồi?" TầnVân Đình dừng lại, một lát lại nói: "Tùy mày, dù sao mai tao cũng đếntrường so đáp án, mày phải đi cùng tao." Chỉ bằng một câu nói đãthể hiện hết bản chất nữ vương của Tần Vân Đình. Rạng sáng hôm sau thanh âm đólại vang bên tai Tần Mạt: "Mạt Mạt, mau dậy đi cùng tao." Tần Mạt xoay người lại,mở mắt, đầu tiên là nhìn đồng hồ trên t còn chưa đến sáu giờ, lập tức phản bác:"Dậy gì mà sớm thế? Bình thường hơn sáu giờ em mới rời giường." Tínhkhí thiếu gia của nàng chưa hoàn toàn mất hết, lại nhìn chị cả, nàng dậysớm hay không, đâu tới lượt chị định đoạt? Sáu giờ đó, quá sớm mà. Tần Vân Đình cười cười,thế nhưng không phát huy khí thế nữ vương nữa, chỉ giải thích nói: "Đi họccũng phải dậy sớm như thế. Bây giờ mày cũng nên tập dậy sớm đi, nếu không kỳsau khai giảng rồi không thích ứng nổi đâu." Sáu giờ mà không sớm?Chẳng lẽ năm rưỡi mới tính là sớm? Tần Mạt nhất thời imlặng, nghiên cứu học vấn quả nhiên là khổ cực, dù là ngàn năm trước, hay làngàn năm sau, cũng không thay đổi. Năm đó Tần Mạch cũng chỉ vì lưu luyến áitình, chẳng học hành tử tế, nên mới phải mang cái danh văn dốt vũ dát. Đến giờ nhìn lại Tần Mạt,cái gì mà đi học, vì sao còn chưa sáng mà nhất định phải bò xuống giường hảtrời? "Nhanh lên, mau dậyđi." Tần Vân Đình hí hửng, thậm chí còn duỗi tay lay lay Tần Mạt. Tần Mạt dùng lực ở hôngbật thẳng dậy, sau đó cầm lấy quần áo bên cạnh nhảy khỏi giường, chuẩn bị đitắm. "Mạt Mạt muốn thayđồ à? Thay luôn ở đây đi, có gì phải ngại? Chị mà mày cũng sợ à?" Tần VânĐình ngạc nhiên nói. "Không phải thayquần áo, em đi tắm." Mặt Tần Mạt đen lại, nàng ấy muốn gì vậy? Bây giờphải sở hữu thân hình đậu nành, tự nàng đã thấy chướng mắt thế nào rồi, giờnàng ấy nói vậy là ý gì? Còn nhớ trước kia có cả một nhóm mỹ nữ giúp nàng thayquần áo, nhưng cũng không thể so sánh được với Tần Vân Đình a? Trước mặt VịnhSương nàng cũng chưa từng cởi hết đồ, thì trước mặt Tần Vân Đình sao có thể? "Tắm gội?" TầnVân Đình lại càng kinh ngạc hơn, "Tắm sớm thế này á? Lúc này là lúc nào?Lại còn tắm với chả gội nữa, đúng là quái thai mà." Tần Mạt định vứt trả lạinàng một câu: "Thô tục," nhưng lời nói vừa đến môi thì lại kìm được,cuối cùng đành nói: "Thời tiết nóng nực, không tắm sẽ khó chịu." Kỳthật tắm sớm đã là thói quen nhiều năm của nàng, khi còn sống xa hoa phú quý,tắm gội đương nhiên cũng là một loại hưởng thụ. "Tùy mày." Tần VânĐình chúi đầu sang việc khác. Sau bữa sáng, Tần Vân Chívà ba mẹ ra ngoài, Tần Vân Đình thì lại chui vào phòng ngủ trang điểm. Chiếutheo thuyết pháp của nàng, tuy dậy sớm, nhưng không có nghĩa là phải đi sớm a.Đã không cần vội vàng, thì tất nhiên phải ăn diện mốt chút, không thì thật cólỗi với dung nhan xinh đẹp, tuổi trẻ thanh xuân của mình. Đối với nha đầu tự phụlại kiêu căng nàng, Tần Mạt chẳng biết nói gì hơn, lười nhác tựa đầu vào thànhgiường, vừa đọc sách vừa đánh giá nàng. "Mạt Mạt, mày thấychị mặc cái áo này thế nào?" "Cũng được." "Ai, cái quần hay làváy này đẹp hơn?" "Như nhau." "Hay là mặc quần? Không, vẫn là váy đi!" "..." "Mạt Mạt!" TầnVân Đình hét thất thanh. "Dạ?" Nhưng mímắt Tần Mạt vẫn không động đậy dù chỉ một chút. "Mày đọc sách đếnngơ người à? Đừng như vậy nữa, mau nhìn giúp chị mày xem bộ nào đẹp. Học nhiềuchỉ mau già chứ được gì, nhìn bộ dạng ngơ ngơ ngác ngác của mày mà không thểchấp nhận được." Tần Mạt nhẫn nại ngẩngđầu đứng dậy, đi đến tủ quần áo bắt đầu đánh giá y phục trong đó. Lại thấy Tần Vân Đìnhđang cầm một chiếc áo sơ mi trắng khá đơn giản, bóp eo, tay áo kéo lên thànhhình chữ V, có đường viền nhỏ màu đen xung quanh, tổng thể khá bắt mắt lạikhông mất tính hoạt bát. "Chị định mặc áo nàyà?" Tần Vân Đình vội vàngnói: "Đúng, hôm nay tao mặc cái này, mày chọn giúp chị đi, phía dưới thìmặc thế nào." Tần Mạt gật gật đầu rồivới tay vào trong tủ quần áo tìm kiếm, đương nhiên không thể nhìn thấy ý giảohoạt chợt lóe lên trong mắt Tần Vân Đình. Trên thực tế, nàng chẳng hi vọng đứaem gái hiền như khúc gỗ của mình có thể chọn hộ nàng, chỉ là muốn Tần Mạt hoạtbát hơn một chút, nên nàng mới cố ý nhờ Tần Mạt giúp đỡ. Tiếng lòng của Tần VânĐình giờ phút này là như vậy: "Hừ hừ, chị mày hôm nay phải hi sinh hìnhtượng rồi a... Nhưng mày cũng đừng có chọn bộ gì quá khó coi, tốt xấu gì cũngphải nể mặt mũi chị mày nhá..." Tần Mạt mà biết bị TầnVân Đình coi thường đến vậy, có khi nôn ra máu mà chết mất. Nàng chính là bậcthầy ngắm hoa đó, con mắt thẫm mỹ của nàng mà cũng dám nghi ngờ sao? Chọn lựa một hồi, Tần Mạtchọn ra một chiếc quần ngắn sọc đen, ném sang chỗ Tần Vân Đình, ra hiệu chonàng ta mau thay đồ, còn mình thì tiếp tục vùi đầu vào đống quần áo. Tần Vân Đình nửa kinhngạc nửa nhẹ nhõm, vừa thay, vừa hỏi: "Tốt rồi mà? Mạt Mạt còn định tìm gìthế?" "Đơn điệu quá, nênthêm phụ kiện vào nữa." Tần Mạt nói, cuối cùng mới lôi ra từ trong tủ quầnáo một chiếc khăn lụa đỏ. "Mạt Mạt, bây giờ làmùa hè đó mày." "Em biết." TầnMạt quay đầu, khe khẽ mỉm cười. Sau đó đứng dậy xoay người, đưa khăn quàng cổcho Tần Vân Đình, "Khăn lụa này khá mềm mại, rất hợp với bộ đồ của chị,chị thử buộc lên ngang hông xem. Đúng rồi, buộc thành nơ hình bướm ý." Tần Vân Đình ngơ ngác cầmkhăn lụa, dựa theo chỉ dẫn của Tần Mạt quấn ngang hông một vòng, sau đó thắtlại. Chỉ thấy trên áo trắngthoáng hiện lên một nét đỏ tươi, quấn quanh vòng eo như liễu của nàng. Bộ ngựcđầy đặn ẩn hiện sau lớp áo, tay áo hình chữ V càng làm tăng thêm độ dễ thương.Dải lụa mỏng phất phơ, trắng đen rõ ràng, giữa trắng và đen lại là một dải đỏ,hơn nữa da thịt nàng như ngọc, như là tuyết đầu mùa ở Giang Nam, gạch đỏ ngóixanh, sau đó một nhánh hồng mai ngạo nghễ nở rộ. Quả nhiên thanh nhã hợp lòngngười, có phong cách thật độc đáo. Tần Mạt lại mở ngăn kéobên trái bàn học, lấy ra một chiếc kẹp tóc thủy tinh, đưa cho Tần Vân Đình nói:"Chị xõa tóc ra, tóc mái cứ kệ đó, bên phải thì kẹp bằng cái này, tẹo nữara ngoài đi thêm đôi giày màu trắng nữa, vậy là được rồi." Tần Vân Đình cầm kẹp tóc,lại gần chiếc gương, xong rồi chạy ra phòng khách. Mấy chục giây sau, nàngđã đi xong giày. Quần đen đi với giày trắng, chân nàng lại quả nhiên càng nổibật lên cả người duyên dáng yêu kiều, như hồng mai góc tường, thướt tha độnglòng, mùi hương thơm mát. Tần Mạt đánh giá nàng từtrên xuống dưới, ánh mắt toát lên sự hài lòng. So với trang phục hôm qua củaTần Vân Đình, Tần Mạt càng thích bộ này hơn. Theo ánh mắt Tần Mạt, trang phụcnày có thể giúp Tần Vân Đình thể hiện khí chất tươi mát, thiểu nữ này quả thậtđặc biệt, bỏ qua thì thật đáng tiếc. "Mạt Mạt!" TầnVân Đình chớp mắt, đôi mắt sáng như sao, lời nói không tránh khỏi kích động,"Không ngờ em là cao thủ phối đồ nha, thật không tưởng tượng được khăn lụalại có thể dùng thế này. Thật, thật xinh đẹp mà!" Nàng sốt sắng vươn tayđến chỗ Tần Mạt, động tác chớp nhoáng. Tần Mạt thình lình bịnàng giữ chặt, có chút không thoải mái, liền nhăn mặt nhíu mày, đang muốn giãythoát, lại bắt gặp ánh mắt vui sướng của nàng, lòng bỗng mềm nhũn, đánh đứngim, cũng không nói gì nữa. Nhưng trong lòng nàng thìchửi thầm: "Thiểu gia ta luôn thương hương tiếc ngọc, nể tình ngươi là mỹnhân, không thèm so đo với ngươi a." "Nhưng mà... A? MạtMạt, sao mày lại mặc như vậy? Mày không biết quần áo quyết định con người sao?Trên đời này chỉ có phụ nữ lười, không có phụ nữ xấu nha, mày cũng không phảikhông có quần áo đẹp, sao lại vẫn ăn mặc bẩn thỉu thế kia?" Tần Vân Đìnhđẩy Tần Mạt ra, đến đống quần áo phía trước xem xem Không ngừng làu bàu:"Đừng nói chị mày coi thường, ba mẹ quá ngược đãi a, quần áo của mình thìphải tự chọn chứ, hay mặc đồ của tao vậy. Thật là, vẫn cái này, không biết baolâu rồi chưa mua đồ nữa. Xấu vậy mà cũng chịu được?" Tính cách Tần Vân Đìnhquả thật khác xa Tần gia, ba mẹ bình thường siêu tiết kiệm, nhưng Tần Vân Đìnhthì trái ngược hoàn toàn. Bọn họ yêu chiều đứa con gái này còn hơn cả con trai,cũng không biết có phải vì thành tích học tập xuất sắc của Tần Vân Đình khôngnữa? Tần Mạt chẳng có hứngthú, tìm cớ thoái thác, lắc đầu nói: "Chị cao hơn em ít nhất ba tấc a,hình dáng em lại như cái gậy trúc thế này, quần áo của chị em mặc được chắc, cómặc cũng chẳng ra cái thể loại gì, tốt nhất là cứ để vậy đi." Tuy rằng chỉlà lấy cớ, nhưng đây cũng là lời nói thật, có điều Tần Mạt không thích mới làlý do chân chính. Nàng không thích trangphục, chính bởi cái thân hình cứng ngắc này, người thì gầy tong teo, diện mạocũng tầm tầm, không hề đặc sắc, không có khả năng diện đồ. Mà càng quan trọnghơn, nàng mặc đẹp để cho ai xem? Có câu con gái làm đẹpchỉ vì người yêu, Tần Mạt luôn luôn cho rằng, đẹp đến đâu, chung quy lại cũngchỉ để nam nhân ngắm. Nữ nhân diện đồ, chẳng qua là ôm hi vọng được người tanhìn, mà Tần Mạt nàng, cần gì phải nuôi hi vọng với thằng nào? Từng là công tử quần nhukhông thể hiểu được hết nam nhân trong thiên hạ, nhưng đối với nữ nhân mà nói,trăm phần trăm là ý đồ câu dẫn nam nhân rồi. "Ta không phải ngườitốt." Đây là câu nói mà Tần Mạch tự đánh giá mình. Hắn cũng không thích nữtử lương thiện, hắn ngắm hoa bình hoa, nhưng chỉ là phong lưu tiêu sái, khôngcần phải làm nữ nhân nào hạnh phúc cả. Hiện giờ Tần Mạch thànhTần Mạt, càng không thể tìm ra điểm tốt nào. Hắn đã vốn dĩ không phảingười tốt, thì nàng cũng không cần làm người tốt chi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]