Chương trước
Chương sau
Hoàng đế lập tức lung lay toàn thân, tựa hồ như không thể đứng vững.

Ông mở lớn mắt nhìn thiếu niên đang đứng trước mặt, một thân nam trang ưu nhã, thanh tú. Quả thực giống Băng Nhi đến bảy phần. Nhưng đứa bé rõ ràng là nữ hài, lẽ nào…

“Ngươi...là nữ nhân? - Hoàng đế có phần xúc động lại mang theo nửa phần hoài nghi hỏi.

Tiểu Thiên lẳng lặng gật đầu. Nàng đối với vị Hoàng đế đang cố gắng đè nén cảm xúc kia cũng có rất nhiều nghi ngờ. Liếc nhìn bàn tay của ông nổi đầy gân xanh nắm chặt miếng ngọc bội như muốn khảm vào da thịt, trong đầu nàng như vang lên một tiếng nổ lớn. Linh tính mách bảo với nàng, ông ta sẽ không phải chính là...

“Ngươi...tên gì? Ngày sinh tháng đẻ?” - Hoàng đế tiếp tục hỏi dồn.

Tiểu Thiên vừa như dự cảm được điều gì đó lại vừa như mờ mịt mông lung. Nàng hít một hơi thật sâu, căng thẳng đáp:

“Tiểu nữ tên Thiên Tuyết. Đúng vào ngày này mười sáu năm trước đã ra đời”

Hoàng đế trực tiếp ngã quỵ.

Tiểu Thiên vội vàng nhào tới đỡ lấy ông, không khỏi nóng lòng thốt lên:

“Ông là Hoàng Thiện Thịnh? Ông nói đi, Hoàng Thiên Thịnh chính là ông?”

Hoàng đế cười yếu ớt: “Gia gia của con, cuối cùng vẫn nói cho con biết phụ thân của con là Hoàng Thiên Thịnh ta sao?”

Đến lượt Tiểu Thiên ngồi bệt trên nền gỗ. Nước mắt cứ từng giọt từng giọt rơi xuống như mưa, không biết nên diễn tả tâm trạng của nàng lúc này ra sao. Phán đoán trong lòng là một chuyện, nghe lời nói từ miệng phát ra lại là chuyện khác.

Nàng tìm được phụ thân cũng nhìn thấy được bức họa của mẫu thân? Không phải mộng?

Như chợt nhớ ra điều gì, Tiểu Thiện quệt nước mắt nước mũi, nhìn vị Hoàng đế cũng đang rưng rưng kia, hỏi thêm:

“Ông thật là phụ thân của ta? Vậy gia gia ta tên là gì?”

Hoàng đế cười khổ: “Gia gia của con gọi là Bạch Nguyên Đình, nhưng họ tên thật của ông ấy là Hoàng Nguyên Đình, hoàng thúc của ta”

“Gia gia cũng là người hoàng tộc?” - Tiểu Thiên kinh ngạc kêu lên.

Hoàng đế đưa ánh mắt khó hiểu nhìn nàng hỏi: “Nếu như con đã biết phụ thân con là Hoàng Thiên Thịnh, vậy tại sao không sớm đến tìm ta?”

“Làm sao ta biết được Hoàng Thiên Thịnh là ông, ông là Hoàng Thiên Thịnh!” - Tiểu Thiên ngẩn người, ngây thơ đáp.

Hoàng đế tái mặt: “Hoàng thúc có lẽ hận ta rất nhiều, rốt cuộc đã nuôi dưỡng con như thế nào mà ngay đến tên của Hoàng đế Thiên Quốc con cũng không tỏ tường, họ Hoàng cũng không biết là họ của Hoàng gia?”

“Điều này...” - Tiểu Thiên chớp mắt, nàng thật sự không biết.

“Được rồi. Gọi ta một tiếng Phụ hoàng có được không? “ – Giọng nói tha thiết tràn đầy mong mỏi cất lên, ánh mắt hiền từ nhìn đăm đăm vào Tiểu Thiên.

Kinh hỉ này là quá lớn với nàng rồi, Tiểu Thiên nghẹn ngào xúc động, nàng nhào người ôm chầm lấy Hoàng đế, dụi đầu vào vai ông gọi: “Phụ hoàng”

Phụ tử tình thâm, rốt cuộc tương phùng!

Sau đó Tiểu Thiên có nghe Phụ hoàng kể qua. Ông và mẫu thân gặp nhau ở kinh thành, đó là lần đầu bà theo gia gia xuất cốc ra ngoài. Vừa nhìn thấy nhau, hai người đã trúng tiếng sét ái tình. Nam nhân đỉnh thiên lập địa, nữ nhân kinh tài tuyệt sắc, ngay giây phút đầu tiên đã muốn chạm đến trái tim của đối phương. Nhưng gia gia dứt khoát không đồng ý hôn sự này, một mực bắt bà phải theo gia gia rời đi. Mẫu thân vì tình yêu của đời mình đã khóc lóc cầu xin gia gia ba ngày ba đêm, rốt cuộc cũng khiến người nản ý xuôi lòng. Trước khi gia gia rời khỏi kinh thành, còn nhất định bắt Phụ hoàng phải thề cả đời này yêu thương chăm sóc bảo vệ cho mẫu thân.

Mẫu thân lúc sinh thời không hề có danh phận gì. Bà không muốn địa vị, càng không tham vinh hoa. Chỉ cần gia gia làm chủ hôn chứng kiến cho bà và Phụ hoàng đã khiến bà hạnh phúc đến khóc. Phụ hoàng cho người xây một biệt viện trong hoàng cung, theo ý bà cũng không đặt tên, bên trong tranh trí thanh nhã, trồng rất nhiều hoa đào. Mẫu thân chưa từng gọi Phụ hoàng là Hoàng thượng, trong mắt bà, ông chỉ là một phu quân bình thường, bà cũng chỉ là thê tử bình thường mà thôi. Hai người họ đã có một cuộc sống phu thê vô cùng giản dị và hạnh phúc trong chốn hoàng cung xa hoa tráng lệ này.

Nhưng vốn dĩ, ngươi càng muốn né tránh tai họa thì tai họa lại càng muốn tìm đến ngươi, đặc biệt là ở những nơi đầy rẫy thủ đoạn như hoàng cung. Chuyện của mẫu thân và Phụ hoàng còn không phải khiến cho trên dưới tam cung lục viện ghen ghét đến tận xương tủy hay sao? Bà một bước cũng không ra khỏi biệt viện không có nghĩa là bọn họ không có cách hại bà. Mẫu thân cũng dường như linh tính đựơc điều gì, trước ngày sinh hai tháng đã cho người gửi thư đến gia gia. Cuối cùng ngày bà sinh hài nữ cũng bị độc phát mà chết. Gia gia nhận được thư vừa may đến kịp gặp bà lần cuối cũng mang theo đứa bé rời khỏi. Chỉ để lại cho Hoàng đế một tia oán giận.

Tiểu Thiên khẽ thở dài. Hoàng cung vốn là nơi ăn thịt người không nhả xương, thâm cung sâu tựa bể. Ba ngàn giai lệ lại chỉ có một nam nhân, khó tránh khỏi ngươi chết ta sống, chưa kể đến những âm mưu quyền lực khác. Nàng cũng vì muốn nhận cha mới bất đắc dĩ đội lên đầu phong hào công chúa. Hơn nữa đến Phụ hoàng vẫn phải e ngại sẽ có người đánh chủ ý lên nàng, chỉ đành để nàng chịu thiệt thòi mang danh nghĩa nữ. Nàng lấy gì để đảm bảo an toàn cho bản thân?

Suy đi tính lại, tốt nhất là nàng vẫn nên làm công chúa vài ngày thôi. Sau đó xuất cung tiếp quản tửu lâu mà Thần Vũ chuẩn bị cho nàng. Sống một cuộc sống tự do tự tại, tránh đi những cơn sóng to gió lớn.

Bước chân cuối cùng cũng đến dịch quán. Tiểu Thiên không nhịn được nở nụ cười, nôn nóng đi tìm Thần Vũ.

Nữ nhân? Lừa gạt hắn? Trước sở hữu vòng tay của Long Quốc, sau lại trở thành công chúa của Thiên Quốc. Chỉ có một khả năng, nàng ấy là người của Long Thần Vân. Hoàng đệ của hắn lại không nhịn được muốn tìm hiểu chút thông tin rồi. Nhưng vẫn có những nghi vấn hắn không lý giải được, vì sao Tiểu Thiên lại đưa Giang hồ chi bảo – Huyết Thạch cho hắn mà không phải là Long Thần Vân? Vì sao hắn một chút cũng không cảm nhận được nàng ấy có tâm cơ?

Long Thần Vũ xoay ly rượu Hỏa Liệt Nhi trên tay rồi uống cạn, đầu mày vẫn như cũ chau lại.

“Biểu ca, chuyện hôm nay huynh nhận định thế nào?” - Nữ nhân xinh đẹp bước vào, vẫn là bộ dáng uyển chuyển thướt tha, giọng nói mềm mại hỏi. Ánh mắt nàng không kiềm được lén ngắm nhìn hắn, chỉ một cái nhíu mày cũng khiến tim nàng xao xuyến.

Thấy Long Thần Vũ vẫn im lặng không đáp, Liễu Đan Phượng sợ rằng hắn sẽ bị tiện nhân kia làm u mê, liền gấp gáp nói tiếp:

“Muội nghĩ, cô ta ban đầu cải nam trang tiếp cận huynh chính là muốn nhòm ngó đến cái ghế Hàn Vương phi. Sau đó lại tự mình hiểu rõ huynh không dễ đối phó, liền nhân cơ hội vào hoàng cung Thiên Quốc tìm kiếm cơ hội khác. Cũng không biết cô ta đã giở thủ đoạn gì mà chỉ trong thời gian ngắn khiến Hoàng đế Thiên Quốc phong cô ta làm công chúa, một bước biến thành phượng hoàng”

Đan phượng nhếch khóe môi xinh đẹp hừ lạnh: “Không chừng, công chúa là giả, quý phi mới là thật. Tiện nhân này quá dơ bẩn rồi”

Đôi mắt Long Thần Vũ chợt híp lại, phát ra hàn quang, một luồng nội lực xuất ra lập tức khiến toàn thân Liễu Đan Phượng bị văng mạnh về sau. Cả cơ thể đập vào vách gỗ trầm hương, ngã sóng soài trên nền đất, phun ra một ngụm máu tươi.

Hắn chậm rãi mở miệng, trong giọng nói âm lãnh mang theo sát khí không che giấu:

“Nếu còn để Bổn vương nghe được những lời tương tự, e là không chỉ có thổ huyết đơn giản như vậy. Ra ngoài!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.