Cố Phi Âm mang tâm tình chờ mong và kích động khi xốc cái giường đá của mình lên, nhớ năm đó cô cảm thấy trong mộ cũng chẳng an toàn, sợ bị quỷ vô mộ ăn cắp tài sản. Vì mộ rất to, bất cứ con quỷ nào cũng tìm được. Cuối cùng cô nghĩ ra một kế sách- đào một cái hố dưới cái giường đá của mình. Lí do đầu tiên là đa số thời gian cô đều nằm ở đây, thích nhìn lúc nào cũng được, thứ hai là từ nay về sau cô chính là một con quỷ ngủ trên ổ vàng ổ bạc.
Cái hố kia cô đào trong rất nhiều năm, mỗi ngày đều chăm chỉ đào. Ban đêm còn phải lén lút đi đổ bớt bùn ra ngoài, cuối cùng mới đào xong. Sau khi hoàn thành cô giấu đa số tài sản ở trong, ngoài ra cũng có chiến lợi phẩm cô chiếm được từ mấy con quỷ bị cô ăn. Nói chung cộng tất cả lại cũng là một món tài nguyên quý giá.
Bây giờ còn thêm những căn biệt thự ở cạnh sông, cô có thể không cần cố gắng làm việc trong vòng vài chục năm.
Nhưng khi cô xốc giường đá, nhảy vào hố kiểm tra, lại không trông thấy núi vàng núi bạc mà cô đêm ngày nhớ nhung, trên mặt đất chỉ có lẻ tẻ vài cái hòm nhỏ, một ít tiền giấy, vàng mã, ít đến nỗi không đủ lót hố.
Mắt cô choáng váng, có chuyện gì xảy ra?
"Tiểu Diễm? Tiểu Diễm! Mộ chúng ta có phải đã bị ăn trộm?”
"Tiểu Diễm?"
"Tiểu Diễm? !"
"Tiểu Diễm ——! ! !"
Tiểu Diễm?
Tiểu Diễm bây giờ đã cao chạy xa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-phai-la-dai-su-bat-quy/1707601/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.