Chuyện Cố đại sư trở lại Bạch Ngọc trấn lập tức được truyền ra, người bình thường chắc cũng không mấy ai biết đến. Dù sao thì lúc này hầu hết mọi người đều không ở trong trấn, ngoại trừ các công nhân xây dựng trùng tu sau thảm họa thì trong trấn không có mấy người rảnh rỗi, ngay cả đám trẻ con cũng ra ngoài đi học. Nhưng mà đám tiểu quỷ thì không kiêng dè gì, hầu hết chúng đều ở trong trấn không đi đâu. Lúc nghe được tin tức thì sôi nổi vây quanh chùa Bạch Ngọc nhìn lén, không chỉ to gan nhìn lén mà còn gân cổ gọi: “Cố đại sư, Cố đại sư…”
“Cố đại sư, chúng tôi biết cô đã đến rồi, cô mau ra đây đi…”
“Cố đại sư, mau ra đây nào…”
Từng tiếng kêu vô cùng quỷ dị chẳng khác gì gọi hồn, nhưng lại cố tình lộ ra cảm giác ân cần kỳ lạ.
Liễu Nguyện hòa thượng chống thiền trượng ra cửa núi, nhìn xuống từng đám tiểu quỷ trốn trong các tán cây, góc tường. Hắn hừ một tiếng, hắng giọng bắt đầu thì thầm tụng kinh, còn cố ý càng ngày tiếng tụng càng lớn, bọn tiểu quỷ cả kinh vội vàng bỏ trốn, chỉ sợ bị niệm đến hồn phi phách tán.
Bọn chúng có ai không biết Liễu Nguyện hòa thượng là trò cưng của Tông Nan chứ, phật pháp cao thâm, nào dám tụ tập trước mặt hắn chứ?
Liễu Nguyện hòa thượng hài lòng gật đầu, lúc này mới cao hứng. Đám tiểu quỷ đó trước kia thích tranh Cố tỷ tỷ với hắn, không ngờ mấy chục năm trôi qua rồi mà đám đó vẫn không biết thay đổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-phai-la-dai-su-bat-quy/1707598/chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.