Chương trước
Chương sau
Sớm tinh mơ hòa thượng Nguyện đã ăn mặc gọn gàng đi tiễn chị Cố đi làm, để chị ấy mau nhớ ra ông là ai. Ông rửa mặt cẩn thận, còn phải chà cái đầu trọc lóc. Người già rồi dễ có nếp nhăn lắm, không chà không được, chà làm sao cho nó căng bóng luôn ấy. Ông còn tính chuẩn bị tí keo vuốt, tiếc rằng không được.
Ông hào hứng đi tung tăng, ai ngờ vừa đến cửa, nghe được tin nhà chị Cố tối qua bị cháy, bây giờ đang ở ngoài tránh nạn.
Ông bị dọa cho nhảy dựng, gấp đến độ dậm chân. Nếu biết chuyện đó xảy ra ông đã mang chị Cố về đến tận nhà! Tịnh Hành ráng khuyên bảo ông bình tĩnh, mặc dù bản thân anh đang vô cùng sốt ruột, nhưng chưa gấp đến độ lòng loạn cào cào, anh hỏi người đó rằng người ở trong có ai bị thương không?
Bị thương thì không có ai bị thương cả, thời điểm cháy thì trong nhà không có người. Nói chung vận khí của cô em Cố tốt, nếu rơi vào trường hợp cháy vào đêm hôm khuya khoắt, coi như xong đời. Ôi, phong thủy nhà đó xấu thật, trước đó đã có ba mạng người mất ở đấy, mấy khách trọ về sau kết cục cũng chả tốt đẹp gì. Gọi là quỷ quấy, chuyện cứ xảy ra thường xuyên…
Hòa thượng Nguyện biết chị Cố không có chuyện gì, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực nói may quá may quá, may mà chị Cố không có việc gì, nếu không ông chẳng biết đến nơi nào để đợi chị ấy, ông cũng không còn thời gian để chờ đợi.
"... Chị Cố?" Tịnh Hành kinh ngạc nhìn về phía sư phụ anh, nếu như anh không nghe lầm, thì sư phụ nói chắc nhắn là “chị Cố”?
Tịnh Hành không rõ lắm, được sự phụ anh gọi là “chị”, Cố thí chủ này rốt cuộc là ai?
"Sư phụ?"
"Đi đi đi, chúng ta đi tìm Cố thí chủ!"
Sư phụ không hề phát hiện ra sự nghi hoặc trong mắt anh, sau khi biết tin Cố thí chủ gặp chuyện, hai cái chân nhỏ chạy cực nhanh về bờ sông, đồng thời lấy điện thoại ra gọi cho Cố thí chủ, trình độ linh hoạt có thể so với thanh niên thời nay. Người tuy già nhưng không già chút nào.
Tịnh Hành sợ sư phụ anh đi bất cẩn xảy ra chuyện nên cũng đi theo, tuy sư phụ anh nhìn rất nhanh nhẹn, nhưng dù sao vẫn là một ông lão 89 tuổi, mấy vấn đề viễn thị, nghễnh ngãng, xương cốt yếu đều có.
Bọn họ vừa xuống tới dưới lầu đã nhìn thấy Cố thí chủ trở về, cô cúi đầu, hai tay buông thõng, mái tóc rũ dài trên vai, khi biết bọn họ tới, mới âm trầm ngẩng cái đầu cứng ngắc của cô lên, vẻ mặt không cảm xúc nhìn họ chằm chằm, đảo đảo tròng mắt đen như mực, nói: “ Hai người tới rồi à”
Nguyện: "..."
Tịnh Hành: "..."
Hòa thượng Nguyện sững sờ một chút rồi chạy sang, quan sát chị Cố hoàn hảo không một vết thương mới trách móc: “Trong nhà bị cháy sao không đến tìm tôi hả? Cô tối qua ở chỗ nào? Không sao chứ?”
Cố Phi Âm lắc đầu nói cô không có việc gì, tròng mắt lướt qua người Tịnh Hành, khiến Tịnh Hành không hiểu, lúc này cô mới ung dung giải thích rằng tất nhiên tối qua cô ở cầu vượt, chỗ ấy quỷ nhiều rất tiện lợi, mọi người đều quen thuộc, có rất nhiều quỷ tốt để kết bạn.
Hòa thượng Nguyện và Tịnh Hành đều nghi ngờ: “…Hả? Nơi đó người ở được à?”
Chỗ cầu vượt bên kia bọn họ đã thấy rồi, quanh đó trụi lủi ngay cả chỗ tránh mưa tránh nắng cũng chả có, làm sao người ở được? Dĩ nhiên đến lúc họ tới chỗ ấy xem, nhất là thấy một cái mộ được đào rất sâu rải đầy hoa tươi, đều kinh ngạc không thốt nên lời.
Khóe miệng hòa thượng Nguyện co rút, nhớ tới rất lâu trước đây, chị Cố từng chạy trốn ra ngoài lúc sư phụ ông thiền trượng, xong bị sư phụ ông kéo ra từ trong mộ…
Đã trải qua nhiều năm, vậy mà sở thích này vẫn không thay đổi.
Tất nhiên ông không nỡ để chị Cố ở mãi trong mộ, vì nó rất lạnh, không để ý là đổ bệnh: “Chị Cố, cô về chùa với tôi đi, trong chùa có phòng dùng để nghỉ ngơi, cô có thể ở đó vài ngày”
Tuy Cố Phi Âm đã thay đổi cái nhìn về hòa thượng, nhưng sợ thì vẫn sợ, huống chi lúc nào thấy chùa miếu cô chả đi vòng? Cô vô đấy có khác gì cá chui đầu vào lưới chứ? Tốt nhất là dẹp đi: “Tôi ở đây rất tốt, không có vấn đề gì, nếu đói bụng sẽ có cá nướng ăn, rất tiện.”
Quỷ nước: "..." :)
Nữ ma đầu này rốt cục nhớ tới gã ha, nhưng gã thấy hơi kích và hưng phấn là vì sao? Muốn bắt cá!
Kỳ thật ở chỗ nào đối với Cố Phi Âm đều được, cô không xoi mói mấy chuyện này, miễn sao an toàn là ổn. Hơn nữa hiện tại cô chỉ để ý Tịnh Hành, trước kia cô chỉ thấy hơi quen mắt, giống như đã từng gặp qua ở đâu, nhưng bây giờ nhìn lại, bên ngoài hắn hơi giống một người —— ảnh cả của cô.
Anh cả của cô mất rồi, cô tận mắt thấy anh tắt thở, anh chỉ để lại một đứa con mồ côi. Lúc cô biến thành quỷ đứa bé còn rất nhỏ, mới sinh được vài tiếng, ở trên lưng cô nhẹ như bông. Cho tới bây giờ, cô thậm chí không biết nó còn sống không——nếu còn sống, chỉ sợ giờ cũng đã chết.
Cô nhìn hắn chằm chằm một hồi, nhìn đến nỗi tiểu hòa thượng biến thành lão hòa thượng, tiểu hòa thượng bị đẩy sang bên cạnh, lảo đảo mấy lần suýt té, anh bất đắc dĩ quay đầu nhìn sư phụ anh. Bây giờ sư phụ anh nhăn khuôn mặt giống hoa cúc cười hề hề: “Cố thí chủ, đồ đệ của tôi không hấp dẫn, lớn lên cũng thế! Không xinh trai bằng tôi lúc trẻ đâu!”
... Tịnh Hành nhịn không được nên liếc một cái.
Cố Phi Âm nhìn lão gòa thượng chăm chú, lão hòa thượng nhát nháy đôi mắt ti hí, vẻ mặt mong đợi nhìn cô: “Cố thí chủ, cô nhìn tôi lớn lên trông thế nào?”
Cố Phi Âm cẩn thận suy nghĩ một hồi, nói: "Lớn lên cũng tạm. ."
"..." Hòa thượng Nguyện choáng váng, ôm khuôn mặt oan ức nói: “ Tôi hồi trẻ quyến rũ lắm đấy, nhiều cô nương thấy tôi đều đỏ mặt”
Cố Phi Âm gật đầu, cũng không sai, dù gì ánh mắt của mấy cô nương nhỏ không cao như cô, vẻ ngoài tàm tạm cũng có thể nói đẹp.
Nguyện: "..." :)
"Có điều tôi thấy đôi mắt ông trông rất quen, tôi từng quen một bé hòa thượng, đã xấu còn vừa gầy vừa đen, nói chung là xấu lắm. Nếu không phải nó nghe lời tôi cũng chả muốn thu làm tiểu đệ, chà, tôi nhìn vẻ ngoài của ông thấy hơi giống nó, nó cũng thích nháy đôi mắt ti hí nhìn tôi chằm chằm”
"... ? ! !"
Đây là ý gì? Nói ông hả?
Thân hình Nguyện run rẩy, nhìn cô kinh ngạc, ông cảm thấy khẩn trương, ngay cả hình tượng của mình trong lòng chị Cố như thế cũng chả tức giận, chỉ mông lung hỏi: “Bé hòa thượng? Bé hòa thượng nào? Cô nhớ lại rồi ư?”
Cố Phi Âm ừ "Có vẻ thế."
Cô đếm ngón tay, cô nhớ mình ngủ mê mệt rất nhiều năm, sau khi tỉnh dậy thế giới đã thay đổi, cẩn thận tính thì “Nhiều năm rồi, không chừng giờ đã chết”
"Vậy, vậy nếu như nó chưa chết thì sao?”
"Chưa chết? Chưa chết vậy chắc là còn xấu hơn”
Không giống cô, bất cứ lúc nào cũng trời sinh quyến rũ, cực kỳ xinh đẹp.
Lão hòa thượng Nguyện: "... ! ! !"
Ông tưởng tượng lúc mình và chị Cố gặp nhau sẽ là một màn cảm động dậy trời, ông sẽ nói nói cho cô biết ông đã chờ cô rất nhiều năm, sư phụ ông cũng chờ cô rất nhiều năm, nhưng chỉ còn ông chờ đợi.
Nhưng ông không thể ngờ, lúc chị Cố nhận ra mình, ông lại muốn tỏ vẻ “chúng ta chưa từng quen biết nhau”.
Thế sự quả nhiên vô thường, biến hóa đa đoan, khó mà đoán trước.
...
Cố Phi Âm nhìn Nguyện vài lần, sau đó ánh mắt chỉ để trên người Tịnh Hành, hòa thượng Nguyện nhịn không được chép miệng, lườm anh mấy cái chua loét.
Cô Phi Âm cảm khái nói: "Anh rất giống anh cả tôi”
Tịnh Hành nghi ngờ hỏi: "Anh cả cô?"
Sắc mặt Nguyện trở nên nghiêm túc, nhìn về phía Cố Phi Âm.
Cố Phi Âm ừ, sau khi anh cả bị giết, đã để lại một đứa bé, mà đứa bé đó sau này thế nào, cô thật sự không rõ, có phải giống như cô bị giết hay là vận khí tốt được người ta cứu? Cô không biết.
Cô hỏi anh: "Anh tên là gì?"
Tịnh Hành: "Tôi? Tôi tên là Tịnh Hành đó."
"Không phải, tôi hỏi cái tên trước khi xuất gia của anh, họ tên của anh là gì, nhà ở đâu?”
Tịnh Hành mờ mịt lắc đầu, ký ức của anh chỉ có ở chùa Bạch Ngọc, anh theo sư phụ lớn lên. Từ nhỏ anh cũng chỉ có một cái tên, chính là Tịnh Hành. Anh buộc phải nhìn về phía sư phụ, Cố Phi Âm cũng nhìn về phía hòa thượng Nguyện.
Nguyện chịu đựng đau lòng, giải thích: "Nếu là tôi không đoán sai, Tịnh Hành hẳn là hậu nhân duy nhất của nhà cô”
Từ khi ông biết được thân thế của chị Cố, liền cố gắng hỏi thăm trong trấn, biết được gia đình năm đó bị cướp, một nhà Cố Tiên Tẩy có 6 người thì bị giết mất 4 người, mà huyết mạch duy nhất của gia đình cũng suýt bị giết trong hoàn cảnh hỗn loạn đó, may mắn được Dư Lập Phong đi ngang qua cứu.
Dư Lập Phong thiện tâm, khi nhận ra đứa bé thuộc nhà họ Cố liền đưa về nhà, y tưởng cả nhà họ Cố đều đã chết rồi, lại không ngờ Hồng Dĩnh còn sống. Cô ấy là vợ của Cố Trùng, mẹ đẻ của đứa bé.
Đứa bé dĩ nhiên về với vòng tay Hồng Dĩnh, cô ấy ôm con mình khóc rống một trận, cố gắng xốc tinh thần lo an táng cho bốn người trong gia đình. Sau đó không bao lâu, cô không cò nơi nương tựa nên về nhà mẹ đẻ.
Nghe nói Hồng Dĩnh đặt tên cho đứa bé là Cố Sinh- Sinh tượng trưng cho sinh mệnh, sinh cơ, bởi vì bé được Cố Phi Âm dùng mạng mình đánh đổi. Tiếc rằng Hồng Dĩnh sống chưa được mấy năm cũng bệnh chết, nghe bảo do lúc sinh con bà bị thương nặng, lại còn nhớ vong phu quá độ, thân thể đã sớm úa tàn, dẫn đến một trận cảm mạo liền cướp đi sinh mạng của bà.
Cố Phi Âm nói: "Cố Sinh? Hắn tên là Cố Sinh à? Cái tên nghe rất hay.”
Nguyện nói: "Đã qua nhiều năm, tất nhiên là chết rồi."
Chết sao? Cũng đúng, cuộc đời con người rất ngắn ngủi. Nếu không chết, chỉ khi là quỷ giống cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.