Anh phải dụi dụi mắt, nhìn chăm chú lần nữa, chỉ thấy khoảng trống trước xe anh ngày một rộng hơn, các xe khác cũng dịch sang bên trái…
Đừng nói tái xế cứu thương, ngay cả tài xế đang bực bội trong xe cũng cảm thấy người mình chợt bị nhấc lên, rồi bị vứt uỵnh xuống, có vẻ rất ghét ông ta. Cả cái xe giống như bị thứ gì đó đá sang một bên? Còn bị đập đập mấy lần.
Ông mê mang, ngó sang bên trái, quả nhiên thấy xe mình tới khá gần bồn hoa, gần như muốn treo lên đó luôn, xe bên trái cũng đang dịch sang đây….Chuyện gì đang xảy ra thế?
Ông Vương đang cầu tài xế dịch sang bên trái, dịch một chút thôi cũng được, tài xế không muốn làm khó ông nói rằng thực sự anh không thể nhúc nhích, trước, sau, trái, phải đều là xe, dịch kiểu gì đây?
Trong chớp mắt,ông Vương trơ mắt nhìn xe được nhấc lên để xuống, ông đang tựa người vào cửa xe, lúc này không còn thứ gì chống đỡ. Ông Vương “A” một tiếng thấy mình sắp ngã sấp rồi, nhưng may mắn được thứ gì đó nắm cổ áo ông lại, nên ông mới đứng vững được.
Ông Vương đứng tại chỗ một lát, chợt hiểu ra mọi chuyện bèn lấy lại tinh thần, ông quan sát các xe đang dịch quả nhiên chúng tạo ra một lối đi, cái xe cứu thương vốn đang dừng thì đã chạy lên phía trước…
Khóe mắt ông liền đỏ lên, hàng xóm nhìn xe cứu thương đang chạy, hô ông mau lên xe: “Ông Vương ơi lên xe mau lên, chúng ta mau đến bệnh viện nào”
Ông Vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-phai-la-dai-su-bat-quy/1707585/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.