Bên này lúc ông Dư bị mười mấy con quỷ bắt đi, gây ra tiếng động lớn, không chỉ có quỷ, còn có ba anh em nhà họ Dư, ban đầu bọn họ muốn quỳ gối trong nhà chính nói ít lời thật lòng với cha mình, cho dù cha mình không thể nào hiện thân, nhưng bọn họ cũng muốn nói, nhưng chưa nói được mấy câu, thì trơ mắt nhìn quan tài được đặt trong nhà chính đột nhiên bị ngã xuống, trái cây và đùi gà được đặt trên bàn thờ cũng đều bị quét xuống dưới, ngay cả bàn ăn cũng bị lật đổ, chén đũa còn chưa kịp thu dọn đã rơi xuống đất, cả căn phòng đều hỗn độn.
Ba anh em nhà họ Dư bị biến cố lần này dọa cho khiếp sợ, hai mặt nhìn nhau, mồ hôi lạnh túa ra, hoảng hốt lo sợ nói: “Đã xảy ra chuyện gì? Sao đột nhiên lại xốc đồ lên? Có phải chúng ta chọc cha tức giận không?”
“Không giống như vậy, Tịnh Hành sư phụ đã nói cha không tức giận với chúng ta, nhưng tại sao lại vô duyên vô cớ xốc hết đồ lên vậy?”
“Đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”
“Chẳng lẽ thực sự đã xảy ra chuyện? Cha của chúng ta sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Nháo đến dữ dội như vậy, hay là đánh nhau với ai đó?”
Nếu cha không tức giận, vậy thì xong rồi, khẳng định là đã xảy ra chuyệm! Có phải hồn phách của cha đã xảy ra chuyện!
Đáng tiếc là cho dù biết có chuyện xảy ra, cho dù bọn họ kêu cha gọi mẹ cũng vô dụng, mãi đến khi động tĩnh trong nhà chính được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-phai-la-dai-su-bat-quy/1707543/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.