Cô muốn cầu cứu, liều mạng đạp cái ghế và cái bàn, cô còn có thể nghe được mọi người nói chuyện bình thường, thoải mái nhàn nhã, giống như không ai phát hiện cô sắp bị bóp cổ chết.
" Sao đột nhiên cúp điện vậy ta? Không lẽ đứt cầu dao hả?
"Bị cúp điện rồi, vậy thì.. vậy thì.. khỏi đánh nữa."
" Đừng có đùa, tôi thua mấy trăm vẫn muốn gỡ lại nha, tranh thủ thời gian đi kiểm tra một chút, không bị cúp điện còn đỡ, bị cúp là thôi xong.”
"Cũng thật là… năm hết tết đến vậy mà còn bị cúp điện”
"Mẹ nó, lạnh quá, sao bỗng dưng lạnh thế? Ha ha, chắc là Dư thúc trở lại hả?”
"Cô đừng nói hươu nói vượn. . ."
Cung Tư Tư chỉ cảm thấy rùng mình, cô nghe tiếng người trong phòng mở cửa phòng, lần lượt từng người đi ra ngoài, tiếng nói càng ngày càng xa, chả ai hỏi cô một câu, giống như cô chết ở đây cũng chẳng sao
Cô bị dọa đến cả người run rẩy, hai tay che cổ, sau đó cô nắm được một đôi lạnh như băng, đầy nếp nhăn. . .
Nếp nhăn? Mấy người trong phòng chơi mạt chược đều là khoảng ba mươi đến bốn mươi tuổi, mặc dù đều lao động chân tay, nhưng chẳng qua chỉ có nếp chai, còn cực kỳ chắc nịch, sẽ không phải nếp nhăn, da lỏng lẻo, kéo lên toàn là da như này…
Trong lòng Cung Tư Tư phát lạnh, chợt nghĩ đến bố chồng của cô.
Chẳng, chẳng lẽ là ông ta trở về tìm cô báo thù?
. . .
Mấy người đàn ông trưởng thành xách về cái công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-phai-la-dai-su-bat-quy/1707534/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.