Cậu bé nước mắt lưng tròng, oà một tiếng còn gào to hơn.
Bà cụ bất đắc dĩ hét lên: “Khóc nữa làm phiền đến chú dì trên xe thì ném con xuống xe đấy!”
Tiếng khóc của cậu nhóc không giảm xuống tí gì, kẹo cũng không ăn, cả người nức nở: “Xuống, xuống xe, xuống xe ô ô ô ô con muốn xuống xe!”
Bà lão thở dài, ôn tồn nói xuống xe ngay đây, về đến nhà là xuống luôn, ông nội con vẫn đang chờ mà, không muốn gặp ông sớm sao? Cậu nhóc vẫn không nghe, la hét muốn xuống xe.
Nhất thời, trong xe buýt yên tĩnh lại trở nên náo nhiệt.
Cao Tài thấy que kẹo bị ném nên đằng trước, lại thấy bà cụ ôm cháu không tiện đứng dây, anh kéo mũ xuống, chuẩn bị đứng dậy nhặt kẹo lên.
Que kẹo ném đi rất xa, ba người đàn ông lên xe lúc nãy vẫn ngồi thẳng tắp không có tí phản ứng nào, anh cũng không để ý, lập tức đi qua ngồi xổm xuống nhặt kẹo.
Ai ngờ lúc anh vừa cúi xuống, ánh mắt lơ đãng liếc qua ba người đàn ông đó thì ngây ngẩn cả người, da đầu tê dại, lông tơ dựng đứng!
---- ba người đàn ông này thế mà lại đều không có chân!
Bởi vì quần áo vừa dài vừa rộng, người ngoài nhìn vào chỉ thấy ba người họ giống nhau như đúc mà không chú ý tới ba người đều không có chân! Không có chân mà có thể đi lại bình thường thì là thứ gì chứ?
Anh càng nghĩ càng thấy ớn, ba người đàn ông xoay chuyển tròng mắt, đồng thời nhìn chằm chằm anh.
Cao Tài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-phai-la-dai-su-bat-quy/1707421/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.