Viên Cao Minh lúc trước vẫn còn rất tốt, đột nhiên chạy trở về với khuôn mặt hoảng hốt lo sợ, làm cho ba người Nhậm Khôn, Hà Khang và Mã Áo hoảng hốt lên, vội hỏi anh ta làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?
Viên Cao Minh chỉ cảm thấy miệng khô khốc, tay chân bủn rủn, té ngã lộn nhào thậm chí còn đụng vào điêu khắc ở bên cạnh, khi anh ngẩng đầu, trong lúc hoảng hốt hình như nhìn thấy khóe miệng của cô gái điêu khắc lộ ra một nụ cười kỳ dị, đôi mắt vốn dĩ không chuyển động dường như cũng chuyển động ùng ục, nhìn anh……
Viên Cao Minh hét “A”, anh cũng không lo đến những thứ khác, lúc bỏ chạy còn trực tiếp đụng ngã hàng rào chắn, chính hắn cũng rầm một tiếng té xuống đất, giọng anh khàn khàn: “Có ma! Mau! Chạy mau ——”
Ba người Nhậm Khôn, Hà Khang, Mã Áo bị biểu hiện của anh dọa cho phát sợ, lại cảm thấy không giải thích được, sau đó trong nháy mắt, chỉ thấy rèm cửa sổ trắng xám kia chuyển động, một trận gió lạnh thổi qua, thổi đến lòng người run lập cập, định thần nhìn lại, vậy mà có một người chậm rãi đi ra?!
Cô mặc một chiếc váy dài màu trắng, mái tóc dài, khuôn mặt âm u vô cảm, cả người giống như bị bao phủ bởi một màn sương đen, cô nhìn chằm chằm bọn họ, bước chân vặn vẹo quái dị, đưa cánh tay dài, mặc dù cơ thể đứng thẳng, nửa người trên còn bình thường, nhưng chân cô lại cực kỳ vặn vẹo, đùi phải hình như là chân giả co giật đến mức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-phai-la-dai-su-bat-quy/1707410/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.