Tô Địch được đưa đến bệnh viện cấp cứu suốt đêm, anh ta sốt cao liên tục, trên người còn có tổn thương do giá rét, cũng may là đưa đến kịp thời, nếu không thì thực sự không biết sẽ có bộ dạng như thế nào. Có điều cho dù là như vậy, anh ta cũng sốt cao đến viêm phổi, cả người thần trí mơ hồ, liên tục gặp ác mộng, nói mê không ngừng, xem ra anh ta thật sự chịu không ít khổ sở.
Ba mẹ Tô nghe tin vội vã tới bệnh viện chờ đợi, nhìn thấy hết sự giày vò của Tô Địch, vừa cảm thấy đau lòng vừa cảm thấy khổ sở, cũng cảm thấy cực kỳ may mắn, mặc kệ nói như thế nào, người cũng còn sống sót trở về, sống sót trở về thì tốt rồi.
Mẹ Tô lau nước mắt, luôn ở trong phòng bệnh canh chừng một bước cũng không muốn đi ra ngoài, ba Tô cũng xúc động vạn lần, sau khi khôi phục sự bình tĩnh mới đi tìm cảnh sát để hỏi về vụ việc, ông muốn nói lời cảm ơn với người đã cứu Tô Địch.
Giang Thiên đứng bên ngoài phòng bệnh, thấy ba Tô đi ra ngoài, lập tức đi qua, ba Tô hỏi: “Tôi nghe nói có người tốt đã cứu Tô Địch, còn đưa Tô Địch trở về? Cô ấy đang ở đâu, tôi muốn đi cảm ơn cô ấy, cô ấy đã rời đi chưa?”
“Chưa rời đi, đang ở bên ngoài bệnh viện.” Bọn họ trước tiên đi tới bệnh viện, còn chưa kịp trở về cục cảnh sát.
“Vậy tôi qua đó cảm ơn cô ấy, nếu không có cô ấy, không biết Tô Địch phải chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-phai-la-dai-su-bat-quy/1707397/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.