Tất cả mọi người dường như đều quên cả thở.
Cơn gió lạnh thấu xương từ ngoài cổng thành ùa vào, thổi tắt ngọn lửa dữ đang bùng cháy trên nóc toa tàu, thân ảnh khoác áo choàng màu m.á.u kia đã chẳng còn lại chút xương cốt nào... Dưới ngọn lửa nóng rực đến vậy, con người ngoại trừ tro cốt thì căn bản không thể còn lại thứ gì khác.
"Trần Linh... Trần Linh!"
Triệu Ất, người đang bị chấp pháp viên lôi đi, mắt đỏ ngầu, không biết lấy sức lực từ đâu ra, phẫn nộ đẩy văng chấp pháp viên phía trước, loạng choạng lao về phía đoàn tàu kia! Hai tay hắn chụp vào những tàn lửa bay múa, nhưng chỉ chạm phải hư không, hắn ngơ ngác đứng đó, bóng lưng trơ trọi giữa vô tận mờ mịt và cô đơn.
"Trần trưởng quan!"
"Các ngươi thả ta ra! Thả ta ra!"
Càng lúc càng nhiều cư dân Khu Ba xông ra khỏi đám đông, chạy đến dưới toa tàu rực lửa kia, bọn họ nhìn thấy khu vực trên nóc tàu bị đốt chỉ còn lại vệt cháy đen, thân thể ai nấy đều không kìm được run rẩy...
Hứa Sùng xoay người lại, gầm lên với từng chấp pháp quan đang im lặng không nói:
"Trần trưởng quan rõ ràng có thể một mình trốn thoát! Nhưng vẫn quay lại dẫn dắt chúng ta vào thành Cực Quang! Các ngươi nói cái thứ dị đoan gì đó ta không hiểu! Nhưng hắn từ đầu đến cuối chưa từng làm hại bất kỳ ai trong chúng ta!
Giờ hắn bị các ngươi bức tử! Các ngươi hài lòng chưa?! Đây là chính nghĩa mà các ngươi muốn sao?!"
"Các ngươi trả Trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-phai-hi-than/4889399/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.