Đường phố mưa lạnh.
"Mẹ, mẹ... ?"
Một bé gái toàn thân đầy vết máu, vịn vào tường chậm rãi tiến về phía trước, chân trái của nàng hơi vặn vẹo một cách mất tự nhiên, đôi mắt đảo qua làn sương mù dày đặc tĩnh mịch, khắp khuôn mặt là sợ hãi cùng tuyệt vọng.
Tiếng kêu rít quỷ dị từ con đường phía trước vang lên, sắc mặt bé gái lập tức trắng bệch, nàng co rúm người lại sát vào tường, thân thể run rẩy không ngừng.
Đúng lúc này, một bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên vai nàng.
Bé gái kinh hô một tiếng, cả người theo bản năng co rúm về phía trước, nàng hoảng sợ ngẩng đầu, phát hiện sau lưng không phải quái vật, mà là một người thanh niên trẻ khoác áo choàng đen.
"Tiểu bằng hữu, ngươi sao thế?"
Trên gương mặt tái nhợt của Tịch Nhân Kiệt gượng nở một nụ cười dịu dàng.
Có lẽ vì nụ cười đó, vẻ hoảng sợ trên mặt cô bé gái tiêu tán đi một chút, nàng nhỏ giọng nói:
"Ta... Ta lạc mất mẹ rồi."
Tịch Nhân Kiệt nhìn quanh bốn phía, trên đường phố sương mù m.ô.n.g lung, hoàn toàn không thấy một bóng người nào.
"Lạc mất lúc nào?"
"Ngay vừa rồi..."
"Nàng đi về hướng nào?"
Bé gái đưa tay, chỉ về con đường không một bóng người phía trước.
Tịch Nhân Kiệt thở dài, cúi người xuống, "Ta dẫn ngươi đi tìm, được không?"
Bé gái gật gật đầu, Tịch Nhân Kiệt cõng bé lên, một tay cầm thanh cương kiếm đầy vết máu, đi khập khiễng vào trong sương mù dày đặc.
Trải qua mấy giờ tìm kiếm và chiến đấu, thân thể Tịch Nhân Kiệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-phai-hi-than/4884371/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.