"Cha ơi!"
Triệu Ất đẩy cửa lớn của quán ăn sáng ra, lo lắng gọi một tiếng.
Một bóng người vội vàng từ trong nhà chạy ra, nhìn thấy Triệu Ất ở cửa, cuối cùng cũng thở phào một hơi...
"Tên nhóc nhà ngươi! Chạy đi đâu?!"
Triệu thúc c.ắ.n răng, túm lấy tai hắn, hung tợn nói:
"Ta vừa định dặn ngươi hai ngày nay đừng ra khỏi cửa, lão t.ử vừa mở mắt ra đã không thấy bóng dáng ngươi đâu... Ngươi mà về trễ thêm một chút nữa, ta đã phải nhờ Trần Linh đi tìm ngươi rồi!"
"Nhẹ tay, nhẹ tay, nhẹ tay... Cha ơi, con hình như lập công rồi!"
Triệu Ất thấy ánh mắt nghi hoặc của Triệu thúc, liền vội vàng kể lại chuyện vừa trải qua. Ông nghe xong, lặng lẽ buông tai hắn ra, cúi đầu đi đi lại lại trong phòng, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.
"Cha ơi, cha làm gì vậy?"
Triệu thúc cầm lấy cây chổi, hung hăng quất vào m.ô.n.g Triệu Ất, vung lên vun vút tiếng gió rít.
Giữa tiếng kêu gào t.h.ả.m thiết của Triệu Ất, tiếng c.h.ử.i rủa của Triệu thúc vang lên không ngớt:
"Lão t.ử đáng lẽ nên đ.á.n.h gãy chân ngươi sớm hơn! Chạy đến hang ổ của tai ách mà gọi là lập công à?! Để ta xem ngươi có mấy cái đầu mà mất! Ta cho ngươi chạy loạn này! Ta cho ngươi chạy loạn này!"
Triệu thúc lần này thật sự nổi giận, quất roi nào roi nấy đều hung ác hơn. Ngay lúc Triệu Ất chạy trốn khắp phòng, hắn dường như nghe thấy gì đó, phản xạ nắm chặt lấy cán chổi.
Triệu thúc trừng mắt, đang định nói gì đó thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-phai-hi-than/4884366/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.