Đường phố Hàn Sương.
Toàn thân thấm ướt sương mù, Triệu Ất đẩy cửa nhà ra, dựng lá cờ lớn có viết hai chữ "Làm trở lại" vào sát tường, rồi mệt mỏi ngồi xuống.
"Về rồi à?"
Triệu thúc mặc tạp dề đứng bên bàn, vừa nhào bột vừa nhìn về phía hắn, có chút lo lắng hỏi:
"Sao rồi, bên nhà máy nói thế nào?"
"Không cho làm trở lại... Chỉ phát qua loa ít tiền."
Triệu Ất tu ừng ực một ngụm nước, tiện tay quẳng bọc tiền trong túi quần lên bàn, hùng hổ mở miệng:
"Không cho làm việc lại, cầm mỗi số tiền này thì có ích gì chứ, dùng được mấy ngày?"
"Không được, ngày mai ta vẫn phải đi, bọn họ một ngày không cho làm trở lại, ta sẽ đến náo loạn một ngày!"
Triệu thúc nhìn hắn hồi lâu, thở dài một hơi:
"Tiểu Ất à... Nhà máy nếu đã thật sự quyết tâm đình công, ngươi có quậy phá cũng chẳng ích gì, lỡ chọc giận người ta, cẩn thận không có quả ngon mà ăn."
"Chọc giận hắn thì hắn dám đụng vào ta à?"
Triệu Ất trừng mắt:
"Hắn dám đụng vào ta, ta sẽ liều mạng với hắn!"
"Liều, liều, liều, ngươi lấy gì mà liều với người ta?"
Triệu thúc hừ lạnh một tiếng, đập mạnh khối bột lớn trong tay lên thớt gỗ, phịch một tiếng:
"Suốt ngày, chuyện đứng đắn không làm, chỉ biết cứng đầu trợn mắt với người khác, làm được trò trống gì? Chờ ngày nào đó ngươi biết chủ động cúi đầu, cha ngươi đây cũng đỡ phải lo lắng đến vậy! Ngươi nghĩ đời này dễ sống lắm sao?"
Triệu Ất rõ ràng cảm nhận được Triệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-phai-hi-than/4884361/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.