"U, chấp pháp quan lớn người!"
Bên cạnh xe kéo, hán t.ử gầy gò đen đúa kia nhếch miệng cười một tiếng:
"Ngài đây là muốn đi đâu vậy?"
Trần Linh tiện tay móc mấy đồng tệ từ trong túi quần, nhét vào tay hán tử:
"Đến phố nhà máy."
"Được rồi!"
Hán t.ử nhận tiền, hai mắt sáng lên, không nói hai lời liền nhấc xe kéo lên, chạy về phía biên giới khu ba.
"Mấy ngày không gặp, ta phải gọi ngài là chấp pháp quan đại nhân rồi."
Hai chữ trong sạch thần thiếp nói cũng chán rồi
Hán t.ử không khỏi cảm khái, "Người chấp pháp thăng chức nhanh như ngài đây, ta ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua..."
Hán t.ử kia chính là người đã chở Trần Linh đến phố Băng Tuyền ở khu hai khi hắn mới nhậm chức người chấp pháp. Lúc ấy, nhờ vào sự "chỉ huy" của Trần Linh mà hắn đã kiếm được gấp đôi tiền từ chỗ Hàn Mông. Giờ phút này gặp lại Trần Linh, hắn liền nhiệt tình như gặp được người thân.
"Vận khí thôi."
Trần Linh cười cười.
"Lần này ta còn đi vòng nữa không?"
"... Không cần."
Lần này Trần Linh tiêu tiền của mình, đương nhiên không thể giống như lần trước... Nghe câu trả lời này, hán t.ử cũng có chút tiếc nuối thở dài.
Làn sương mù nhàn nhạt bao phủ con đường, hán t.ử chở Trần Linh nhanh chóng tiến về phía trước. Nhà cửa xung quanh thưa dần, thay vào đó là hình dáng những nhà máy thấp thoáng phía xa, ẩn hiện nơi rìa cực quang, trông như những con quái thú màu đen khổng lồ đang nằm rạp.
Nhà máy là sự tồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-phai-hi-than/4884358/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.