Binh đạo cổ tàng.
Một thân ảnh m.á.u me khắp người, lảo đảo leo ra từ bên trong vòng xoáy, rồi cắm đầu vào vùng biển băng giá.
Cái lạnh băng giá thấu xương ăn mòn toàn thân, Giản Trường Sinh cố nén cơn đau và sự cứng ngắc do giá rét mang lại, gắng gượng bơi qua trăm mét, cuối cùng bò lên một tảng băng nổi dài hai mét.
"Khụ khụ khụ..."
Hắn yếu ớt nằm trên mặt băng, toàn bộ thể lực đều đã cạn kiệt. Một cơn gió biển thổi qua, hơi ẩm trên người ngưng kết thành vụn băng, mang đi những tia hơi ấm cuối cùng của hắn.
Giản Trường Sinh ngơ ngác nhìn bầu trời đen kịt, cùng thanh cự kiếm đang từ từ đi xa, vết sẹo đao dữ tợn trên mặt chỉ còn lại vẻ c.h.ế.t lặng.
Hắn còn sống.
Hắn không biết mình làm sao mà sống sót... Khoảnh khắc cuối cùng trong ký ức của hắn là hình ảnh Trần Linh cầm s.ú.n.g đứng trước mặt, hắn nhớ rõ trái tim mình đã bị b.ắ.n xuyên.
Nghĩ đến đây, Giản Trường Sinh theo bản năng đưa tay sờ lên lồng ngực, huyết nhục vẫn còn nguyên vẹn, không có bị khoét một lỗ lớn, bên trong dường như cũng có thứ gì đó đang đập...
Hắn có thể cảm giác được, theo nhịp đập của trái tim kia, sát khí đang chảy xuôi trong huyết mạch hắn, cả người hắn như được thanh tẩy.
Còn nữa, trong cơ thể hắn dường như có thêm thứ gì đó... không ngừng cộng hưởng với thanh hắc sắc cự kiếm ở phía xa.
"Tên kia... rốt cuộc là quái vật gì?"
Giản Trường Sinh nhớ lại thân ảnh Hồng Y một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-phai-hi-than/4884350/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.