"Mẹ nó! Đám người chấp pháp kia làm ăn kiểu gì! Đông người như vậy mà ngay cả mấy tên soán hỏa giả cũng không cản nổi, còn để bọn họ đến truy sát ta?!"
"Kế hoạch của Bồ Văn căn bản không thực hiện được! Gã đó chính là một tên phế vật chỉ biết 'đàm binh trên giấy'!"
"C.h.ế.t tiệt... C.h.ế.t tiệt!"
"Bạch Khởi lệnh không có, chiếc nhẫn cũng mất! Lần này thật c.h.ế.t chắc rồi!"
Diêm Hỉ Tài dùng hết sức lực toàn thân phi nước đại trên gò núi, vừa chạy vừa tức giận c.h.ử.i mắng, hắn không dám quay đầu, sợ rằng hễ quay đầu lại, đầu của mình sẽ giống như những người khác, rơi xuống đất... Hắn không muốn như vậy, đầu của hắn rất quý giá.
Trong lúc vội vã, Diêm Hỉ Tài đạp hụt một bước, cơ thể lăn như quả bóng da xuống gò núi.
Vô số bùn đất và đá vụn bám đầy người hắn, hắn bị xoay đến thất điên bát đảo, đến khi hắn rất vất vả mới định thần lại được, thì cơ thể đã bị ném mạnh xuống đất.
Cơn đau truyền đến từ khắp các bộ phận trên cơ thể, hắn rên rỉ mở to mắt, bầu trời bụi bặm mịt mùng mấy trăm năm không hề thay đổi kia, giống như một tảng đá chì đè nặng trên đỉnh đầu hắn... Diêm Hỉ Tài cố gắng ngồi dậy, nhưng thất bại.
Trên người hắn đã có không biết bao nhiêu chỗ xương gãy, đừng nói là đứng dậy, chỉ cần khẽ cử động một chút, cũng đều đau đến nhe răng trợn mắt.
Diêm Hỉ Tài chưa từng trải qua nỗi thống khổ này, hắn chỉ có thể nằm trên mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-phai-hi-than/4884334/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.