Nam hài khẽ nhíu mày, như thể muốn nói gì đó. Nhưng đúng lúc ấy, một tia hồ quang điện đột nhiên b.ắ.n thẳng lên bầu trời từ phía sau trạch viện.
"Cũng phải thôi, thế gian vẫn còn nhiều thành kiến với chúng ta lắm..." Cậu ta khoát tay, tỏ vẻ không hứng thú, "Ta không muốn nói nữa. Rồi sẽ có một ngày ngươi hiểu."
Hàn Mông híp mắt lại, không chần chừ mà bóp cò!
Tiếng s.ú.n.g nổ giòn, một luồng cuồng phong thổi tung vạt áo hắn. Viên đạn đặc biệt được chế tạo để phá hủy tất cả trên đường đi – xuyên thẳng qua cơ thể nam hài, để lại một lỗ hổng to bằng cái đầu người.
Thế nhưng... không hề có máu. Thân thể cậu ta cứ thế dần dần nhạt nhòa, như một bức tranh bị tẩy màu.
"Hàn Mông, đúng không? Ta nhớ kỹ ngươi rồi… Có duyên gặp lại."
Lời vừa dứt, thân thể nam hài phẳng dần, rồi biến thành một bức tranh chân dung được vẽ bằng nét bút đơn giản, không còn chút chiều sâu nào, bị gió lạnh cuốn bay về phía Hàn Mông.
Hàn Mông nhíu mày, đưa tay gỡ bức tranh chân dung dính trên mặt. Trong tranh, nam hài đeo mặt nạ giấy trắng ngồi xếp bằng, còn thản nhiên giơ ngón giữa về phía hắn...
Hàn Mông không nói một lời, xé nát bức tranh thành từng mảnh vụn.
"Hoàng Hôn Xã đã bắt đầu lộ diện ở Cực Quang giới vực rồi... Lần này phiền thật đấy."
Hít sâu một hơi, hắn liếc nhìn trạch viện, rồi rảo bước tiến tới.
Không ai cản hắn.
Chẳng bao lâu sau, Hàn Mông đã đứng trước cánh cổng lớn. Hắn dùng sức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-phai-hi-than/4884303/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.