Hai khu – phố Băng Tuyền.
Cuối một ngã tư đường vắng, giữa cơn tuyết rơi dày đặc, có một tòa biệt viện rộng hàng trăm mét vuông đang rực sáng và náo nhiệt khác thường. Ánh lửa từ hàng trăm bó đuốc thắp sáng mọi ngóc ngách trong sân, hơi nóng lan ra khiến tuyết bay xuống chưa kịp chạm đất đã tan thành nước.
Nơi này ngày thường hệt như một nhà hoang, lâu ngày không ai đoái hoài. Nhưng chỉ vài người biết được sự thật: chủ nhân của biệt viện này – Mã Trung, là kẻ có thể mua nửa con phố Hàn Sương bên ba khu một cách dễ dàng.
Tối nay, vẻ hoang phế kia hoàn toàn biến mất. Âm nhạc lả lơi hòa cùng tiếng cười đùa, giọng nữ nũng nịu quyện với tiếng đàn ông say sưa — tựa chốn hoan lạc, phóng túng đến cực độ.
“Không ngờ biệt viện của Mã ca lại tiện nghi như vậy. Bình thường bỏ không thật uổng quá.”
Tiền Phàm, mặc bộ chấp pháp phục đỏ sẫm, ngồi ghế đầu. Hắn nheo mắt nhìn mấy vũ nữ ăn mặc mỏng manh uốn éo trên sân khấu, miệng không ngớt tán thưởng.
“Có gì đâu, bên ba khu, Mã ca còn có cái biệt thự to hơn cái này gấp đôi.” Một tên chấp pháp khác nâng ly rượu cụng với hắn, uống cạn.
“Trời ạ… Không biết bao giờ ta mới mua được một chỗ như thế.”
“Hàn Mông c.h.ế.t rồi, giờ chẳng ai ngáng đường nữa. Thêm vài năm, chúng ta ai cũng có một tòa như vậy!”
“Ha ha ha! Uống! Cạn ly!”
Phiêu Vũ Miên Miên
“Ủa, Mã ca còn chưa tới à?”
“Trên đường rồi, kêu tụi mình cứ chơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-phai-hi-than/4884296/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.