Trần Linh vừa rảo bước ra khỏi cửa thì một vài bông tuyết lặng lẽ bay ngang qua mắt hắn.
Hắn khựng lại.
Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời phủ cực quang, ánh mắt hơi ngẩn ra.
“…Tuyết rơi?”
Dưới bầu trời xanh lục mê hoặc, những bông tuyết nhỏ như cánh ve trắng lượn vòng trong không khí, phiêu tán giữa ánh sáng mờ mịt. Trần Linh giơ tay đón lấy một bông – hình bát giác, long lanh như ngọc, rồi từ từ tan chảy trong lòng bàn tay ấm áp.
Sau lưng hắn, một giọng nói quen thuộc vang lên:
“Cực Quang Giới Vực không có xuân hạ thu đông, chỉ quanh năm giá lạnh. Tuyết rơi cũng chẳng lạ... nhưng lần này, hình như hơi đột ngột thì phải?”
Sở Mục Vân bước ra khỏi nhà, áo choàng lặng lẽ lướt qua làn tuyết. Hắn cũng giơ tay hứng lấy một bông tuyết, trầm ngâm nói tiếp:
“Mấy ngày trước vừa có một trận mưa lớn – trận mưa hiếm thấy cả chục năm… Hôm nay lại tuyết bay đầy trời. Thiên tượng của giới vực này… dạo gần đây càng ngày càng kỳ lạ.”
“Đột ngột vậy sao?” Trần Linh hỏi.
Sở Mục Vân khẽ gật đầu, nét mặt suy tư, hàng lông mày nhíu chặt.
Đúng lúc đó, một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía đường cái.
“Ca! Tuyết rơi nhanh thật!”
Trần Yến mặc hí bào đỏ tươi, hưng phấn lao vào làn tuyết. Hắn đứng giữa trời trắng xóa, ánh mắt nâu lấp lánh đầy chờ mong.
“Nếu tuyết cứ rơi thế này, ngày mai chắc đủ để đắp người tuyết rồi!”
Nhìn thiếu niên đang giang tay xoay vòng giữa bầu trời tuyết, ánh mắt Trần Linh trở nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-phai-hi-than/4884292/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.