“Chậc… Lỗ nặng rồi.”
Trần Linh lê bước trên con đường núi ngoằn ngoèo, mắt không rời hai lỗ thủng to tướng trên chiếc áo khoác bông đã cũ. Hắn thở dài, gương mặt đầy vẻ xót xa.
Không lương trong thời gian thử việc, lại còn tự gánh lấy tổn thất. Một bộ quần áo bông đáng giá cả tháng sinh hoạt, giờ rách toạc ra như vậy… Với gia cảnh vốn đã túng thiếu, tổn thất này không khác gì đòn giáng mạnh.
Nhưng cũng không thể nói là hôm nay hoàn toàn trắng tay.
[Giá trị chờ mong hiện tại: 40%]
Phiêu Vũ Miên Miên
Từ lúc được Tiền Phàm giao việc, tiếp quản nhiệm vụ điều tra của Ngô Hữu Đông, “giá trị chờ mong” của khán giả trong Rạp Hát vẫn đều đều tăng lên. Mỗi bước đi đúng hướng, mỗi lần hắn trực tiếp can dự vào sự kiện, chỉ số này lại nhích thêm một đoạn.
Như lúc tìm người chấp pháp ở quán trà – tăng 5%. Khi ra tay tại tửu quán – tăng hẳn 10%.
Hắn từng nghĩ chỉ cần dính dáng đến người chấp pháp là có thể thu giá trị, nhưng thực tế không phải vậy. Cần chính hắn phải hiện diện và trực tiếp tham dự vào tình huống thì khán giả mới có cảm giác “đáng xem”.
Và giờ thì… Hắn bắt đầu nhìn thấy lối tắt để nhanh chóng gom điểm.
Sau hơn hai tiếng lội bộ, Trần Linh cuối cùng cũng về đến khu phố Hàn Sương. Còn chưa bước vào cửa, một giọng hát thanh thanh, réo rắt đã vang lên từ trong nhà.
“Tiểu ni cô tuổi vừa mới đôi tám,
Chính thanh xuân, bị sư phó nạo tóc…
Hắn đem con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-phai-hi-than/4884290/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.