“Đã trễ thế này rồi sao…” Sở Mục Vân ngồi dựa ở bậc cửa, cúi đầu nhìn đồng hồ bỏ túi, khẽ thở dài.
“Sao anh vẫn chưa về nhỉ?” – Trần Yến chống cằm ngồi ngay bên cạnh, mắt cũng hướng về con đường dẫn ra cổng.
Hoàng hôn nhạt dần, ánh sáng cuối ngày bị bóng đêm nuốt chửng. Trên bầu trời, cực quang xanh biếc từng mảng hiện rõ, như những dải lụa ma mị vắt ngang không trung. Gió lạnh len lỏi qua những khe hở trên ván gỗ mục, làm ngọn đèn dầu trên bàn rung lên bập bùng, bóng tối nhảy múa trên tường gỗ xám xịt.
Cuối cùng, ở nơi xa tận cùng con đường, một bóng người lặng lẽ xuất hiện dưới nền cực quang rực rỡ.
“Về rồi!” – Trần Yến lập tức bật dậy, chạy vội ra, giơ tay vẫy, giọng đầy phấn khích:
“Anh!”
Trần Linh lê bước chậm rãi, cả người mệt rã rời. Hắn hơi híp mắt lại vì ánh sáng, thấy hai bóng người ngồi chờ trước cửa, khóe môi khẽ nhếch, nhưng vẫn nâng tay lên đáp lại Trần Yến.
Sở Mục Vân cũng đứng dậy, hai tay chống nhẹ lên gối rồi nhấc người lên, lễ phép mỉm cười chào:
“Ngài là…?”
“Ngài hẳn là Trần Linh tiên sinh?” – Người đàn ông kia đẩy nhẹ gọng kính gọng bạc trên sống mũi, chất giọng ôn hòa nhưng chuẩn mực:
“Tôi tên Sở Mục Vân, bác sĩ đến từ Cực Quang Thành.”
“À… chào anh.” – Trần Linh đưa tay bắt, vẫn còn chút bất ngờ – “Anh chờ tôi lâu chưa?”
“Không tính là lâu.” – Sở Mục Vân bình thản đáp.
“Lâu chứ anh!” – Trần Yến lập tức chen vào, má
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-phai-hi-than/4884283/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.