". . . Hàn Mông trưởng quan."
Bị gọi lại giữa đường, Trần Linh hơi khựng lại một chút. Trong mắt lóe lên một tia bối rối, nhưng rất nhanh hắn đã lấy lại vẻ bình tĩnh, mỉm cười như không có chuyện gì xảy ra.
"Ngài gọi tôi có việc gì sao?"
Giọng Hàn Mông lạnh tanh, từng chữ như đóng băng trong gió lạnh:
"Một kẻ giả mạo dung hợp thể... Cũng dám len lỏi vào đội ngũ chấp pháp? Lá gan ngươi không nhỏ đấy. Nói đi, ngươi trà trộn vào đây để làm gì?"
Lời vừa dứt, cả người Trần Linh như bị tiếng sét đánh trúng.
Hắn... nhận ra rồi sao?!
Không thể nào! Tối qua hắn giao thủ với quái vật giấy đỏ, rõ ràng Hàn Mông chỉ đến sau, chưa từng thấy mặt mình, tại sao chỉ liếc mắt một cái lại có thể nhận ra? Trần Linh làm bộ ngơ ngác:
"Hàn Mông trưởng quan... Ngài đang nói gì vậy?"
Hàn Mông nheo mắt lại:
Phiêu Vũ Miên Miên
"Ngươi còn không hiểu lời ta nói sao?"
". . . Tôi thật sự không rõ."
"Đêm qua, ngươi ở đâu?"
"Ở nhà... đi ngủ."
"Trước đó thì sao?"
"Cùng em trai tôi ra ngoài luyện hí khúc."
"Em trai ngươi luyện hí khúc, ngươi theo làm gì?"
"Nó nhát gan, bắt tôi đi theo."
"Diễn vở nào?"
"‘Bá Vương Biệt Cơ’."
"Câu thoại cuối cùng là gì?"
". . . Ai nha!"
"Câu kế cuối?"
". . . Đợi cô xem ra!"
Từng câu hỏi dồn dập như búa bổ vào đầu. Hàn Mông không hề cho Trần Linh thời gian suy nghĩ, hỏi dồn như thẩm vấn tội phạm.
Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng Trần Linh. Đến câu hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-phai-hi-than/4884280/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.