“Trên đời này còn có chuyện như vậy sao…” Mí mắt Chu Thiên Ly khẽ nhíu, khóe miệng không khỏi co giật một chút.
“Ngươi không nhầm đó chứ?” Thẩm Dục Sanh dò hỏi.
“Không, sẽ không nhầm. Lúc đó… bởi vì ta quá sợ, liên tục nhìn chằm chằm vào bọn họ cho nên mới nhớ rõ đến thế.” Nữ nhân run rẩy nói.
Hả? Không phải là càng sợ thì càng không đủ dũng khí để xem sao?
“Không nghĩ tới cảnh tượng ngắn ngủi như vậy xuất hiện mười mấy ngày lại phá hại trấn nhỏ…” Nữ nhân càng nói thân thể càng run rẩy.
Chờ chút?! Mười mấy ngày? Thời gian ngắn như vậy thôi sao?
“Cái kia, xin hỏi đám người đó có đặc điểm gì không? Nhìn tổng thể ấy.” Từ Dao đột nhiên nghĩ đến điều gì đó.
Nữ nhân suy nghĩ chốc lát cuối cùng vẫn lắc đầu “Ta…Ta không rõ lắm. Quá tối.”
“Như vậy sao…” Từ Dao có chút thất vọng đáp.
“Các ngươi mau chóng rời đi, không thì sẽ chết oan uổng!” Từ ngữ khí của nam nhân này cũng biết hắn đang sợ hãi.
Từ Dao nhìn hành lý trong tay hai người nhẹ giọng hỏi “Hai vị cũng định rời đi?”
“Dù là ai từng trải qua chuyện như vậy sau này cũng sẽ không an ổn được. Kỳ thực không nói gạt ngươi, chúng ta thật ra là dân trấn cuối cùng rời đi, nếu như không phải thê tử của ta do dự, chúng ta cũng đã sớm đi rồi. Cái trấn nhỏ này sắp biến thành một cái trấn trống không!”
“Lời đều đã nói với các ngươi, chúng ta không thể trì hoãn thêm, tự cầu phúc đi.” Nói xong nam nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-nuon-cung-nguoi-doat-nu-chu/1286487/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.