Editor: Tử Đằng Huyền Đau! Đau!! Đau!!! Từ Dao bị một trận đau đớn kích thích thần kinh trong nháy mắt tỉnh lại. Này mọe nó... Không thể dùng phương thức tỉnh bình thường được sao? Mỗi lần đều là bị đau tỉnh!! Ý thức trong đầu từ từ khôi phục lại như cũ, hai con mắt trầm trọng chậm rãi mở, thoáng mê man nhìn một chút cảnh sắc xung quanh. Thì ra đã về tới Vân Đỉnh quý phủ... Từ Dao không khỏi cười yếu ớt một chút, thậm chí có loại ảo giác đã về lại hiện đại. Nghĩ tới đây, ánh mắt lần thứ hai vì sầu khổ mà biến thành một chút ảm đạm. Giơ hai tay xoa xoa nơi thái dương bị đau, sau khi ngủ một giấc đã không còn bệnh trạng mê muội gì. Tống Cư Uyên tên đó!! Từ Dao siết chặt nắm đấm hận không thể đem cái người kia tới hành hung một trận!! Từ Dao hơi ngồi dậy mới chú ý tới thân ảnh bên cạnh mình. Liễu Mặc Tịch nằm nhoài bên gối, hai con mắt nhắm chặt cùng với lồng ngực phập phồng đều đều, nói rõ người đã rơi vào trạng thái ngủ say, mái tóc dài buông xuống càng tôn lên thân hình đặc biệt động lòng người của nàng. Từ Dao lúc này mới nghĩ đến, sau lần trúng độc này chính là Liễu Mặc Tịch vẫn luôn vì mình giải độc, chăm sóc. Ngực thoáng căng thẳng, nhìn chăm chú dáng vẻ nữ tử ngủ say. Đi đến thế giới này cũng không phải là đã lâu, nhưng vẫn luôn được Liễu Mặc Tịch chiếu cố. Từ Dao không khỏi cảm thán, Vũ Vân Hàn a Vũ Vân Hàn, nữ tử ôn nhu săn sóc như vậy ngươi cũng có thể lạnh lùng hạ sát thủ. Nếu không thể thuộc về mình thì cũng không thể thuộc về người khác, chính là cách nói này sao? Chó má!!!!! Vũ Vân Hàn này đã trải qua thứ gì mới biến thành bộ dáng như vậy?!! Từ Dao dù sao cũng là thiếu niên thanh xuân chính trực, mỹ nhân mỹ lệ như vậy bên cạnh mình cũng sẽ không khống chế được động tâm. Giơ tay nhẹ nhàng vén lên sợi tóc ngăn trở mắt và lông mày người, lộ ra dung nhan thanh tú của Liễu Mặc Tịch. Từ Dao có chút thở dài, nếu như sau này bạn gái mình cũng giống như Liễu Mặc Tịch, vậy có bao nhiêu phúc khí... Kẹt kẹt ---- Từ Dao nghe tiếng ngẩng đầu liền thấy Thẩm Dục Sanh bưng chén thuốc đi vào, vẫn là khuôn mặt băng sơn vạn năm bất biến, chỉ có điều vì sao từ vầng trán của y có thể thấy được thoáng khó chịu?? Là khó chịu sao??? Cái biểu tình kia?!! Bộ dáng Thẩm Dục Sanh u đàm thâm thúy như trời đông giá rét, con ngươi yên tĩnh bên trong làm Từ Dao nhìn ra có chút chấp nhận cô đơn, trong giây lát mới hoàn hồn thu hồi ngón tay còn đang vén lên sợi tóc của Liễu Mặc Tịch, tâm tình hoảng hốt khó giải thích được hiện lên trong lồng ngực. Lần thứ hai nhìn về phía sắc mặt Thẩm Dục Sanh, quả nhiên là bị người hiểu lầm... Mặc dù Liễu Mặc Tịch có mỹ mạo thế nào, Từ Dao hắn vì bảo vệ mạng cũng sẽ không cùng Thẩm Dục Sanh cướp nữ nhân!!! "Sư huynh, ngươi tỉnh rồi." Chính lúc Từ Dao đang rầu rĩ không biết nên giải thích thế nào, Thẩm Dục Sanh đã thu hồi tâm ý loáng thoáng không thích từ lâu. Từ Dao nhất thời lại có chút lúng túng, không hiểu sao tuôn ra một loại cảm giác chột dạ. Nhìn thân thể Thẩm Dục Sanh tới gần, Từ Dao cứ nhớ tới bộ dáng y lao xuống bảo vệ mình. Đối với Thẩm Dục Sanh... Hắn thật sự không chán ghét nổi. "Đa tạ ngươi." Từ Dao nhẹ giọng lãnh đạm phun ra ba chữ nhưng là cảm tạ xuất phát từ nội tâm, mà Thẩm Dục Sanh thả chén thuốc xuống hai tay cứng đờ, hơi nghi hoặc nhìn về phía Từ Dao "Sư huynh vì sao lại cảm ơn ta?" Từ Dao nhìn bộ dáng hồn nhiên của Thẩm Dục Sanh có chút chọc cười, môi mỏng khêu gợi nhẹ nhàng giương lên, lộ ra nụ cười giống người trưởng bối "Lần sau đừng tùy tiện xông lên, ngươi tự lo lắng cho an nguy của chính mình, hiểu không?" Thẩm Dục Sanh hơi nhướng mày, thần sắc phức tạp bên trong con ngươi vẩn đục của y nhìn Từ Dao, Từ Dao theo bản năng nghĩ mình nói sai cái gì. "Không sao." Thẩm Dục Sanh mở miệng ngay sau đó lại bổ sung thêm một câu. "Không sao, ta rất mạnh." Từ Dao có chút trố mắt ngoác miệng, Thẩm Dục Sanh lại một lần nữa nói ra điều không hợp tuổi tác của y chút nào. Lúc này, âm thanh yểu điệu truyền đến, thì ra là Liễu Mặc Tịch bởi vì hai người trò chuyện mà bị đánh thức. Liễu Mặc Tịch xoa hai con mắt của mình, sau khi tỉnh táo nhìn thấy Từ Dao tâm tình lập tức chuyển thành vui sướng, trực tiếp ôm lấy vòng eo Từ Dao, không ngừng lặp lại "Qúa tốt rồi, quá tốt rồi!" Lần này đúng thật Từ Dao hoảng hồn, hai cái tay ở trong không khí không biết đặt ở chỗ nào. Muốn vỗ vai người để an ủi, không biết tại sao Thẩm Dục Sanh còn ở bên cạnh nhìn. Từ Dao lúng túng tùy ý Liễu Mặc Tịch ôm lấy, khóe mắt nhẹ nhàng liếc nhìn thần sắc Thẩm Dục Sanh, nụ cười trong nháy mắt ngừng lại bên môi. Qủa nhiên!!! Vừa đen cái tám độ!!! "Sư huynh, ngươi bây giờ thấy thế nào?" Liễu Mặc Tịch thấy Từ Dao nãy giờ không nói gì, ngước mắt hàm ẩn bi thương nhàn nhạt, chỉ có điều hai tay vẫn cứ lôi góc áo Từ Dao không buông ra. "Ta không sao. Còn có, sư muội, có thể buông ra." Từ Dao thập phần quẫn bách nói ra câu này, ý tứ vỗ nhẹ hai lần bả vai Liễu Mặc Tịch. Liễu Mặc Tịch nếu như lại thuận thế ôm xuống, Từ Dao thật sự sợ bị Thẩm Dục Sanh thù dai a. "Đúng, xin lỗi." Nghe nói xong, Liễu Mặc Tịch lập tức thu hồi hai tay, lúng túng vỗ về sợi tóc của chính mình, hai má có chút nóng rực, cúi đầu mím môi. "A Sanh, ngươi đến đây khi nào?" Thời điểm Liễu Mặc Tịch có chút không biết làm sao, đúng lúc thấy Thẩm Dục Sanh im lặng không lên tiếng đứng bên cạnh, lập tức dời đề tài. Mà Thẩm Dục Sanh không hiểu sao không trả lời câu hỏi của Liễu Mặc Tịch, cúi đầu hai mắt không biết nhìn về phương nào, bầu không khí lại rơi vào một cảm giác nào đó không cần nói cũng biết là trạng thái giằng co. "Sau khi ta tỉnh thì y tới, vừa đến không lâu." Từ Dao không biết Thẩm Dục Sanh đột nhiên bị sao, làm khó dễ một cô nương thì không tốt, thay Thẩm Dục Sanh trả lời. Liễu Mặc Tịch nhìn về phía Từ Dao nở nụ cười, nghĩ tới gì đó lập tức biến thành phẫn nộ "Thật không nghĩ tới thân là trưởng tử Tây Môn phái lại làm ra loại thủ đoạn thấp hèn này!!" Từ Dao biết Liễu Mặc Tịch nói đến Tống Cư Uyên, vì hắn mà bất bình. Nhìn thấy hai người quan tâm hắn như vậy, tâm lí oán hận của Từ Dao cũng biến mất hơn nửa. Tự nhận xui xẻo, ai bảo hắn cần phải giở trò giả vờ đẹp trai đi đỡ cái phá châm kia. "Đúng rồi, sư huynh!" Liễu Mặc Tịch đột nhiên nhớ tới có chuyện, thần sắc thoáng hoang mang. "Cha nói sau khi ngươi tỉnh lại thì đi gặp cha, người có việc muốn nói với ngươi." "Bây giờ sao?" Từ Dao hơi kinh ngạc nhìn Liễu Mặc Tịch gật đầu, không biết Liễu Tư Thâm tìm hắn vì chuyện gì. "Chắc là có liên quan đến thí luyện đại hội?" Liễu Mặc Tịch suy đoán nói. "Ta biết rồi, ta đi ngay đây." Từ Dao đáp ứng. Hai chân đứng dậy đồng thời nhìn Thẩm Dục Sanh, thở dài sờ lên đỉnh đầu Thẩm Dục Sanh, nghĩ thầm sẽ không phải bởi vì hành động của Liễu Mặc Tịch mà hiện tại hờn dỗi mình đi? "Đang nghĩ gì vậy?" Nghe thấy câu hỏi của Từ Dao, Thẩm Dục Sanh từ từ ngẩng đầu nhìn chăm chú khuôn mặt hắn. Ánh mắt run lên bần bật cúi đầu tránh né Từ Dao. Từ Dao run rẩy khóe miệng một chút, hắn đây là... bị chán ghét?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]