Ngày hôm sau, thời hạn cấm túc của Ngọc Hữu Đường kết thúc, lại tiếp tục đến Quốc Tử Giám tập trung học hành.
Hắn cố ý mặc xiêm y mới tinh màu xanh, bên trên thêu hai con rồng bay trong mây kéo dài từ vai áo đến tận đầu gối.
Rõ rành rành là hiện ra tinh thần rất phấn chấn, chỉ là Ngọc Hữu Đường thân mang bệnh tật sắc mặt lúc nào cũng có chút nhợt nhạt, nên có phần tĩnh nhã (tĩnh lặng+thanh nhã),tựa như gió mát nhè nhẹ thổi, sen trắng nở giữa hồ.
Ngọc Hữu Đường bước từng bước không nhanh không chậm, một đường thong thả lắc lư trên hành lang uốn khúc cổ xưa phía ngoài các ban...
Người này một thân y phục chói mắt, khiến cho học sinh các ban bị thu hút nhoài người ra cửa nhìn xem.
Nửa tháng không thấy, vốn tưởng Thái tử điện hạ bị phạt cấm túc hối lỗi sẽ có vẻ u ám chán nản, không nghĩ tinh thần lại càng phấn chấn một lần nữa quay trở lại.
"Thái tử điện hạ thực sự là so với nữ tử còn đẹp hơn!"
"Ồ, Thái tử hôm nay không giống mọi ngày chỉ dẫn theo một cung nữ còn dẫn theo một nam nhân, chao ôi..."
"Hình như là nhi tử của Thẩm thượng thư!"
"Chính là hắn! Không phải là được Thái tử chọn trúng chứ?"
"Điện hạ tại sao lại không chọn kẻ hèn này, huhuhuhu..."
Bên kia, các bạn trẻ lúc trước đưa bái thiếp đang ôm đầu khóc rống, đấm ngực giậm chân.
Bên này, Ngọc Hữu Đường đã tự tại bước qua bậc cửa giáp ban.
Lớp học vốn ồn ào ầm ĩ, nhìn thấy hắn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-noi-loi-nao-khong-co-nghia-la-ta-khong-biet/97084/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.