Nguyện vọng được gặp Ngọc Hữu Đường của Tạ Hủ cuối cùng cũng được chấp thuận.
Hắn lặng lẽ tới Đoan Bản cung mà không thông báo trước cho Ngọc Hữu Đường, muốn cho nàng một niềm vui bất ngờ, hơn nửa tháng không gặp, hắn thực sự rất nhớ nàng, sải từng bước dài đến cung thái tử.
Đang rảo bước trong hành lang bằng gỗ lim, bỗng nhìn thấy thiếu nữ đã lâu không gặp, bước chân lại không kìm được mà thả chậm lại.
Từ hôm chẩn ra được Ngọc Hữu Đường có thai tới ngày hôm nay vẫn chưa đến hai tháng, lại thêm giờ là mùa đông, áo khoác dày rộng, không hề nhìn ra bụng nàng đã nhô lên hay chưa. Nàng đang tắm nắng trên một cái ghế dựa được cẩn thận lót đệm mềm dày ấm, mắt lim dim, đầu ngửa ra sau như muốn đón hết ánh nắng mặt trời. Hoa viên như đang làm nền cho nàng, gió hơi se lạnh, những bông hoa cũng như đang yên lặng hưởng thụ ánh mặt trời, ánh vàng lấp lánh trên lá trên hoa, khiến vườn hoa càng thêm rựa rỡ.
Nghênh xuân hoa, hàn đông tức thệ, xuân ý tiệm xuất*.
*Hoa nở đón xuân, mùa đông trôi đi, xuân ý tràn đầy (Mùa xuân là mùa của tình yêu mà, mọi người hiểu chứ:v)
Giống như có một hàm ý gì đó, trong lòng Tạ Hủ cảm thấy ấm áp, đáy mắt đầy ý cười.
Có cung nhân nhìn thấy hắn, định thông báo cho Thái tử một tiếng, lại bị Tạ Hủ ngăn lại, rồi lặng lẽ tiến đến chỗ người đang ngồi trên ghế, không tiếng động đứng ở bên ghế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-noi-loi-nao-khong-co-nghia-la-ta-khong-biet/2283902/chuong-50-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.