Khi Ngọc Hữu Đường tỉnh lại, trời đã tối mịt, trong phòng chỉ thắp một ngọn đèn nhỏ.
Bích Đường đứng ở đầu giường nàng, thấy nàng mở mắt, lập tức cười híp mắt gọi: “Điện hạ.”
Ngọc Hữu Đường cố hết sức ngước mắt nhìn nàng, muốn chống người ngồi dậy, Bích Đường thấy vậy vội lấy gối lót, mới động đậy một chút Ngọc Hữu Đường cảm thấy phía dưới người chảy ra dịch nóng thấm ướt y phục...
Nàng biết đó là gì, mặt xuất hiện vệt hồng, may là trong phòng không sáng lắm, nếu không thì thực quá... mất mặt.
Bích Đường lại không hiểu, sau khi lấy gối lót lưng cho điện hạ nhà mình xong, xoẹt một cái rút từ trong túi vải bên cạnh ra mấy dải băng vải, tay cầm vung vẩy, vẩy qua vẩy lại trước mặt Ngọc Hữu Đường, giới thiệu: “Điện hạ, đây là băng kinh nguyệt.”
Nàng lấy ra một cái màu trắng: “Đây là loại bình thường, bên trong nhét bông với tro, khả năng thấm hút siêu mạnh. Loại này không có đặc điểm gì, không thêu hoa, cũng không có mùi thơm, chắc điện hạ sẽ không thích,“ Bích Đường lại đưa ra mấy cái khác: “Cái này thêu hoa mai, rất đẹp, cái này thêu trúc tử, rất thanh nhã. Đúng rồi, còn có loại có mùi thơm, xông hương hoa, điện hạ, ngài xem nè, cái này hương hoa hồng, cái này hương hoa nhài, điện hạ thích loại nào a...”
Ngọc Hữu Đường nhìn mấy cái băng kinh nguyệt lơ lửng vung vẩy trước mặt, bên tai Bích Đường lải nhải không ngừng, mặt ngày càng đỏ, sao lại phiền phức như vậy, sao tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-noi-loi-nao-khong-co-nghia-la-ta-khong-biet/2283888/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.