*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + beta: Tử Linh
Ngọc Hữu Đường ngừng giãy dụa, tình trạng bây giờ giống như thắt cổ, càng giãy dụa nhiều thì chết càng nhanh.
Nàng cảm thấy như đang dần chìm xuống một đầm nước sâu, không thể thở nổi.
Mọi thứ xung quanh bắt đầu mờ dần, nàng nghe loáng thoáng được tiếng cầu xin đầy lo sợ của đám cai ngục, đồng thời cảm thấy Tạ Hủ đang lao nhanh ra ngoài.
Dần dần, bốn phía hết thảy như chìm dưới đáy nước, đau đớn, ngạt thở giằng xé bao trùm lấy tiếng kêu của nàng.
Mà năm ngón tay trên cổ vẫn siết chặt như trước không chút lưu tình.
Người kề cận với cái chết thường sẽ nhớ lại rất nhiều chuyện, ký ức lướt nhanh như ánh sáng, nàng nhớ cái tay này đã từng dịu dàng xoa má nàng, tuy nhiều vết chai nhưng khi chạm vào không hề cảm thấy thô ráp... Nàng nhớ tới chuyện ở thú uyển, khi nàng cam chịu chờ chết, cũng cánh tay này đã cứu nàng, gấp gáp mạnh mẽ...
Nàng lại nhớ về chín năm trước, không biết một đám người từ đâu vọt vào phòng, bắt nàng, cho vào bao, ném lên xe ngựa, nhưng ngay lập tức đã được cứu ra ngoài...
Không như bây giờ, cả thế giới đều bị bao trùm bởi bóng đêm.
Như một cái phòng giam vậy.
Hắn lao nhanh ra ngoài, một lát sau, bên ngoài mặt trời vẫn tỏa sáng rực rỡ, gió nhẹ lướt qua gò
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-noi-loi-nao-khong-co-nghia-la-ta-khong-biet/2283872/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.