Ngay đêm đó, Tạ Hủ nằm mộng.
Trong mộng là cảnh tượng trước kia, lúc Ngọc Hữu Đường còn nhỏ bị bắt lên trên núi, tiết trời đang là tiết sương giáng*, toàn bộ Tê Hà sơn được bao phủ bằng màu đỏ rực như lửa của rừng phong, từ đỉnh núi đến tận chân núi...
(*vào ngày 23 hoặc 24 tháng 10)
Giữa trưa hắn đứng ngoài cửa tự, vừa nghe thấy tiếng lộc cộc thì đã thấy xe ngựa dừng ở trước cửa.
Rèm che bị phu xe xốc lên, buồng xe rộng rãi, có một tiểu hài tử thu mình vào một góc, hắn bị bỏ vào một túi vải sẫm màu, trước mắt nhất định là một khoảng tối tăm không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì nên theo bản năng tìm kiếm một góc nào đó chui vào để tìm kiếm cảm giác an toàn.
Tạ Hủ tiến lại gần, kéo hắn ra. Nhưng không ngờ hắn kéo mấy lần mà tiểu tử này vẫn không động đậy.
Khi đó Tạ Hủ vẫn còn trẻ, không kiên nhẫn, vươn cánh tay dài, trực tiếp ôm ngang hắn lôi ra...
Hắn rõ ràng rất sợ hãi nhưng lại không kêu ra tiếng, chỉ dám giãy dụa một chút, Tạ Hủ lạnh lùng nói: "Đừng nhúc nhích."
Tiểu tử trong lòng lập tức dừng động tác, Tạ Hủ lúc này mới tiếp tục đi về phía chùa, dưới chân vang lên tiếng lá khô gần như che lấp giọng nói rầu rĩ phát ra từ túi vải: "... Có thể thả ta ra khỏi cái túi này không?"
Không chút suy nghĩ, Tạ Hủ giơ tay, kéo cái túi xuống...
Cụp mắt nhìn thiếu nữ trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-noi-loi-nao-khong-co-nghia-la-ta-khong-biet/2283836/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.