Ngày hôm sau, Ngọc Hữu Đường cầm giấy tiến cử đến Cẩn Thân điện.
Đây là lần đầu tiên hắn gặp phụ hoàng kể từ khi tiếp quản triều chính, Sách công công vừa mở cửa điện, mùi hương nhang sộc thẳng vào mũi, Ngọc Hữu Đường nghiêng đầu, đợi mùi tản bớt rồi mới tiến vào.
Sách công công dẫn hắn đi thẳng vào trong mất một lúc mới nhìn thấy Hoàng thượng bệ hạ.
Lão nhân đang ngồi thiền trước một cái lư hương lớn, một thân thanh bào, hai mắt nhắm nghiền, hương khói lượn lờ, trông có vẻ tiên phong đạo cốt.
Hắn giống như không phát hiện có người xông vào, tư thế bất biến không động đậy.
Sách công công vội vàng thấp giọng thông báo: "Bệ hạ, Thái tử điện hạ đến rồi."
"... Ừ." Một lát sau Hoàng thượng bệ hạ mới hờ hững đáp, vẫn không mở mắt.
Công công lại nói: "Điện hạ đến thăm ngài, thuận tiện cầu xin ngài một chuyện."
Hoàng thượng bệ hạ vẫn đáp lại một tiếng "Ừ" không nghe ra ý tứ.
Sách công công lại vội vàng bày tỏ lý do Ngọc Hữu Đường đến, rồi nói đến việc của Dương Trình Hòa, tiện thể nói ra chuyện Thẩm Thượng thư tiến cử hắn: "Bệ hạ có muốn xem qua giấy tiến cử không?"
Hoàng thượng bệ hạ lúc này mới chậm chạp mở mắt, nhãn tình bị hương khói lượn lờ che đậy, khiến người khác không nhìn rõ, hắn nói: "
"Không cần xem, trực tiếp ban chỉ."
Nghe vậy, tảng đá trong lòng Ngọc Hữu Đường rơi xuống, so với tưởng tượng thuận lợi hơn rất nhiều.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-noi-loi-nao-khong-co-nghia-la-ta-khong-biet/2283831/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.