Một đêm này.
Lương Dung Kỳ ngủ không ngon, trong lòng như có một cái gai đâm. Nguy cơ cuồn cuộn mà đến. Hắn phát hiện đại ca có chút thay đổi, như đang cùng hắn tranh sủng. Đây là muốn cùng hắn đoạt vị trí gia chủ.
Hắn trằn trọc suy nghĩ, khó mà chìm vào giấc ngủ, trực tiếp ngồi trên giường lẳng lặng suy nghĩ.
"Đại ca, nếu ngươi đã có ý cùng ta tranh đoạt, vậy đừng trách ta không khách khí."
Lương Dung Kỳ đã quyết tâm, hắn sẽ cùng đại ca hắn tranh đoạt đến cùng, vị trí gia chủ Lương gia chỉ có thể là của hắn.
Chẳng biết tại sao. Hắn có chút hâm mộ đồng thời đố kỵ với Lâm Phàm. Bởi vì Lâm Phàm là người thừa kế duy nhất của Lâm gia, không có huynh đệ tỷ muội tranh quyền đoạt lợi, thật sự là quá hâm mộ hắn.
Bất tri bất giác.
"Điểm nộ khí +66."
Lâm Phàm đang ngủ trên giường, nộ khí từ trên trời rơi xuống.
Sáng sớm.
Một luồng ánh sáng mặt trời chiếu vào. Đêm qua thích khách không tới, giấc ngủ này thoải mái vô cùng, lưng không mỏi, chân không đau, cả người tràn đầy sinh lực.
Cẩu Tử ở bên ngoài chờ rất lâu, nghe được động tĩnh trong phòng, lập tức bưng nước rửa mặt bước vào. Lâm Phàm quen nếp sống xa xỉ. Ăn mặc, rửa mặt, súc miệng đều có người hầu hạ.
"Công tử, hôm nay nhìn sắc mặt người so với ngày hôm qua tốt hơn rất nhiều rồi."
Cẩu Tử chải tóc cho Lâm Phàm, vừa cười vừa nói.
"Chắc chắn là vậy rồi, tình trạng hôm qua không tốt, ngủ một thời gian
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-muon-nghich-thien/472509/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.