"Công tử, người không có sao chứ?"
Lúc này Cẩu Tử cũng tới.
Hắn vừa mới biết công tử tối hôm qua gặp phải thích khách, hồn vía cũng bay mất rồi !
"Có sao không á, ngươi nhìn không ra à, còn không nhanh mang quả trứng gà tới thoa cho ta một chút."
"A!"
Lâm Phàm có chút đau rát, mắt phải vừa mới tốt lên chút, giờ mắt trái lại bị một quyền đánh sưng.
Tên thích khách này rốt cuộc là ai?
Có bị bệnh không?
Muốn giết thì cứ giết đi, ngược đãi người như thế này để làm cái gì, lại còn nhân lúc người ta ngủ thời điểm không có tri giác hạ thủ.
Hèn hạ, vô sỉ, hạ lưu, thấp hèn!
"Biểu đệ, ngươi đang nghĩ gì thế?"
Lâm Phàm hỏi
Chu Trung Mậu trầm tư, nói: "Biểu ca, ta cảm giác tên thích khách này sợ không phải đến ám sát, tối hôm qua lúc ta cùng hắn giao đấu, thực lực của hắn mạnh hơn ta rất nhiều nhưng hắn không có giết ta, điều này cho thấy hắn không phải đến giết người đâu."
"Mà khi ta không có lực đánh trả lại thì bị đánh ngất xỉu, tu vi của đối phương tuyệt đối không thấp, tuổi tác sợ là cũng không nhỏ."
"Biểu ca, người chớ có hoài nghi, ta có đầy tự tin, những người đồng niên với ta, có thể lợi hại như ta không nhiều."
Lúc này, trong lòng biểu đệ dường như nhận ra gì đó.
Hắn đi về phía cửa sổ, duỗi ngón tay ra, nhẹ nhàng quét một vòng, giơ cao ngón tay lên, nói: "Trên ngón tay có dính chút tro bụi, nơi này có dấu chân mờ nhạt, chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-muon-nghich-thien/472489/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.