Trần quản sự nhìn nhóm lưu dân kia liền muốn đập đầu một phát chết luôn bên đường. Công tử, người chơi quá lớn rồi, lão đang nghĩ đến biểu tình phẫn nộ của lão gia. 
Lúc trước khi lão gia nhìn thấy công tử, chỉ có thất vọng nhưng hiện tại sự thất vọng này đã biến thành phẫn nộ rồi, sự chuyển biến này có chút dọa người. 
Một lúc không lâu sau. 
"Trời đất ạ, đồng ruộng nơi này quá nhiều rồi." 
Dưới sự dẫn dắt của Trần quản sự, cuối cùng Lâm Phàm cũng đã đến được nơi có những cánh đồng phì nhiêu của Lâm phủ. 
Mênh mông bát ngát, một nơi rộng lớn như vậy cho dù có hoang phế một nửa, trong nông điền cũng vẫn đấy ắp cỏ xanh. Không biết đây là loài thực vật gì nhưng cao bằng nửa thân người. 
Lâm Phàm nhìn một lúc lâu đột nhiên nói: "Trần quản sự, ngươi nhìn xem kìa, đây chính là những lương điền mà ngươi nói, thật đáng tiếc. Bất quá may mắn bổn công tử là người có mắt nhìn, kịp thời phát hiện ra vấn đề nên có thể thay đổi tức khắc, nếu không lương điền này sẽ đều biến thành đất hoang cả." 
"Ta thừa nhận thực lực của cha ta rất mạnh, nhưng nếu nói về vấn đề tăng giá trị tài sản trong phủ, không ai có thể so được với ta đâu." 
Lời này vừa nói ra. Trần quản sự lập tức mồ hôi đầy mặt. 
Lão đã nghĩ tới việc này mà truyền tới tai lão gia. ắt sẽ phát sinh ra chuyện khiến cho người ta khiếp sợ như thế nào. 
"Công tử, cầu người nghĩ lại a." 
Trần quản sự 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-muon-nghich-thien/472480/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.