Thật ra dù có làm theo cái văn thư chó má kia của Phó Đình Ngạn hay không thì người xui xẻo cũng đều là ta.
Nếu Phó Đình Ngạn thật lòng muốn sủng ái ta, vậy sau khi nhận được thịnh sủng chắc chắn sẽ gặp đại nạn, rất ít có trường hợp ngoại lệ.
Nếu hắn không thích ta, vậy chắc chắn là có mưu đồ.
Nhưng hắn đang toan tính gì chứ?
Ta thật sự nghĩ không ra, cuối cùng ngay cả đồ ăn sáng cũng chưa ăn, đã mang theo đèn lững thững quay về cung của mình.
Vừa vào đến cửa, đã nhìn thấy A Yên bê một chiếc ghế nhỏ ra ngồi ở trong sân, vùi đầu nhổ cổ cho mấy chậu hoa. Thấy ta quay về, hai mắt nàng ấy sáng lên, đứng phắt dậy nghênh đón ta.
"Sao rồi ạ? Ai da... Ta đã nói người phải cầm cái đèn thật tốt, chứ không phải cái đèn nhỏ như này..." A Yên dông nói dài rồi cầm lấy cái đèn trên tay ta, nàng ấy lơ đãng liếc mắt, bỗng nhiên đưa tay về phía mặt của ta.
"Tiểu thư, sắc mặt của người không tốt."
Ta vội vàng nắm lấy cổ tay nàng ấy, đẩy ra xa một chút: "Cái móng vuốt này của ngươi vừa chạm vào đất xong, đừng có sờ lên mặt của ta."
A Yên nghĩ một hồi, bỗng nhiên để lộ ra vẻ mặt "thì ra là như vậy".
"Tiểu thư, người như này không được, tấm thân này của người cần phải được bồi bổ, chứ nếu cứ thế này, mỗi ngày đến chỗ Hoàng thượng không phải sẽ bị ngài ấy giày vò đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-muon-doc-sung/2897419/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.