Trong cuộc sống sẽ luôn tràn ngập vui buồn, ngươi vĩnh viễn sẽ không bao giờ biết tiếp theo sẽ phải nghênh đón cái gì.
Hoàng hầu thực sự đã được cứu, nhưng nàng ấy cũng sắp chết.
Một người nhỏ yếu như vậy, vốn dĩ thể trạng đã không tốt, sau khi rơi xuống nước lại mắc bệnh nặng hơn, cộng thêm phiền muộn đã tích tụ lâu trong lòng nên không thể chịu đựng nổi một tháng.
Hoàng hậu biết là ta cứu nàng, nên lúc hấp hối còn sai người đến tìm ta.
Trong tẩm cung tinh xảo yên tĩnh trống tải, nàng ấy sắp chết đi, nhưng trước khi chết lại không có lấy một người đến thăm nàng ấy.
Cung nhân dẫn ta vào trong phòng ngủ của Hoàng hậu, bên trong giản dị mộc mạc, chỉ có những đồ đạc cần thiết, ngay cả hoa cỏ cũng không có.
Rốt cuộc lòng người phải hoang vắng đến mức độ nào mới có thể khiến một người ngay cả cuộc sống cũng chẳng thể tươi mới được nữa.
Ta bước vào tấm màn che, nữ hầu thân cận của Hoàng hậu đang quỳ gối bên mép giường nắm tay nàng ấy, nghe thấy bước chân lập tức quay đầu lại.
Bởi vì lúc trước đã khóc nức nở nên viền mắt nàng ấy sưng lên, nhìn thấy ta đi tới thì nhanh chóng lau nước mắt hai cái, đặt tay Hoàng hậu xuống rồi đứng dậy cúi đầu đứng nghiêm sang một bên.
Hoàng hậu dựa vào gối lưng, mái tóc đen dài xõa ra càng làm nổi bật lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của nàng.
Nghe thấy ta tới, đôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-muon-doc-sung/2897403/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.