Theo lời kể của người hầu, cung nhân kia của Thượng Thiện Cục đã không thấy tung tích từ đêm ta trúng độc, đợi tới khi ta phái người đi tìm mới phát hiện, đối phương đã treo cổ chết trên cây cổ thụ trong lãnh cung rồi, không có bất cứ dấu vết nào của sự vùng vẫy.
Chết không đối chứng, ta cũng không có cách nào xác định được có phải cung nhân này vì sợ tội mà tự sát không.
Không có bất cứ chứng cứ nào chỉ vào A Yên, mọi chuyện cũng cứ kết thúc như vậy.
Ta và A Yên thoát chết trong gang tấc, cuối cùng cũng có thể thở phào.
Ta cũng không dám dễ dàng làm đồ gì cho Phó Đình Ngạn ăn nữa, thành thực ở bên cạnh hắn làm việc, nếu như có cần gì khác thì sẽ nói trực tiếp với Trần nội thị.
Mấy ngày nay Phó Đình Ngạn vẫn luôn gặp gỡ các trọng thần, mãi cho đến khi gần đây truyền ra một tin tức.
Hắn quyết định đi Sa Châu trước, ngự giá thân chinh.
Đỗ Tướng quân gửi quân báo tới, quận Cao Xương đại thắng, thu hồi lại được toàn bộ đất đai đã mất, nhưng những năm gần đây thảo nguyên Hung nô màu mỡ, đã cung cấp cho chúng một nguồn cung dồi dào, giờ đây binh lực khỏe mạnh, mặc dù tạm thời đã đánh lui, nhưng chắc chắn bọn chúng sẽ trở lại xâm lược.
Càng huống hồ, ở bên ngoài quận Cao Xương là là con đường thương mại thông tới Tây Vực, nếu như Hung nô không ngừng cản trở, sứ thần của triều ta sẽ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-muon-doc-sung/2897394/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.