Tuy là giếng khô nhưng đáy giếng lại ẩm ướt lạnh lẽo, hơi ẩm dày đặc từ lòng đất bốc lên.
Ta thực sự không còn chút sức lực nào nữa, cả người trực tiếp rơi xuống đáy giếng, trước mắt bỗng chốc đầy sao xoay vòng.
Khi ngửi thấy mùi máu nồng nặc dưới đáy giếng, ta lập tức tỉnh táo lại.
Ta bò đến đỡ người dậy, trên người Phó Đình Ngạn có hai vết đâm, vết đâm nguy hiểm nhất là ở trên vai, nếu vị trí hơi xiêu vẹo một chút sẽ cắt vào cổ hắn.
Quan tâm quá sẽ loạn, tim ta đập như trống, ta cố hết sức trấn tĩnh ấn xuống cổ hắn.
Khi cảm nhận được nhịp đập nhẹ ấy, trong lòng ta vui sướng rạo rực, ta cởi áo, xé cái áo trong đang sạch thành từng dải quấn lại cho hắn, rồi ôm hắn vào lòng.
Phó Đình Ngạn mất quá nhiều máu, máu thấm đẫm nửa cổ áo, tứ chi lạnh cóng, ta đưa tay xoa xoa lòng bàn tay hắn, không ngừng nói chuyện cố gắng để đánh thức hắn.
Ta như nghe thấy bên tai có tiếng thì thầm khe khẽ, không kìm được mà nín thở, một lúc sau, giọng nói yếu ớt của Phó Đình Ngạn truyền đến: "Tưởng Mộ?"
Ta đáp lại, giọng run run không kiểm soát được, cổ họng Phó Đình Ngạn mấp máy, hắn cau mày cực kỳ khó chịu: “Ta còn sống?"
"Người mạng lớn, có thiếp đến cứu người."
Ta cố nén cơn đau đang dâng lên trong lồng ngực, chậm rãi nói với hắn, khó khăn lắm ta mới tìm được hắn, không thể để hắn chết được.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-muon-doc-sung/2897380/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.