Chương trước
Chương sau
Tuy là giếng khô nhưng đáy giếng lại ẩm ướt lạnh lẽo, hơi ẩm dày đặc từ lòng đất bốc lên.

Ta thực sự không còn chút sức lực nào nữa, cả người trực tiếp rơi xuống đáy giếng, trước mắt bỗng chốc đầy sao xoay vòng.

Khi ngửi thấy mùi máu nồng nặc dưới đáy giếng, ta lập tức tỉnh táo lại.

Ta bò đến đỡ người dậy, trên người Phó Đình Ngạn có hai vết đâm, vết đâm nguy hiểm nhất là ở trên vai, nếu vị trí hơi xiêu vẹo một chút sẽ cắt vào cổ hắn.

Quan tâm quá sẽ loạn, tim ta đập như trống, ta cố hết sức trấn tĩnh ấn xuống cổ hắn.

Khi cảm nhận được nhịp đập nhẹ ấy, trong lòng ta vui sướng rạo rực, ta cởi áo, xé cái áo trong đang sạch thành từng dải quấn lại cho hắn, rồi ôm hắn vào lòng.

Phó Đình Ngạn mất quá nhiều máu, máu thấm đẫm nửa cổ áo, tứ chi lạnh cóng, ta đưa tay xoa xoa lòng bàn tay hắn, không ngừng nói chuyện cố gắng để đánh thức hắn.

Ta như nghe thấy bên tai có tiếng thì thầm khe khẽ, không kìm được mà nín thở, một lúc sau, giọng nói yếu ớt của Phó Đình Ngạn truyền đến: "Tưởng Mộ?"

Ta đáp lại, giọng run run không kiểm soát được, cổ họng Phó Đình Ngạn mấp máy, hắn cau mày cực kỳ khó chịu: “Ta còn sống?"

"Người mạng lớn, có thiếp đến cứu người."

Ta cố nén cơn đau đang dâng lên trong lồng ngực, chậm rãi nói với hắn, khó khăn lắm ta mới tìm được hắn, không thể để hắn chết được.

Phó Đình Ngạn "ừm" một tiếng, trong giọng nói có chút buồn ngủ: "Ta hơi mệt, muốn ngủ một lát..."

Ta đưa tay ôm lấy người hắn, không ngừng vỗ vỗ mặt hắn: “Đừng ngủ, ở đây tối quá, người nói chuyện với thiếp đi, chúng ta chờ cứu viện tới có được không?"

"Nói cái gì?"

Ta nhớ tới một chuyện, nói: "Trong tài liệu người đưa cho thiếp trong cung, có một hạng mục đang chờ quyết định, cái đó có nghĩa gì?"

Phó Đình Ngạn sửng sốt một lúc, sau đó chậm rãi nở nụ cười, đưa tay ra nhấc bàn tay của ta đang trên mặt hắn ra: “Lúc đó vẫn còn chưa nghĩ xong, cho nên lưu lại một đường lui."

Khi đó, ta luôn cảm thấy Phó Đình Ngạn tâm cơ sâu xa, quy tắc khó giải thích này nhất định phải có ý nghĩa sâu xa nào đó, nhưng không ngờ lại đơn giản như vậy.

“Để tránh bị truy sát, ta đã phải chạy mấy con phố.” Hắn thở dài, siết chặt bàn tay ta: “Để ta ngủ một lát.”

Ta ôm khuôn mặt của hắn, khi đối mặt với sự sống và cái chết, những cảm xúc mà ta đã cố gắng che giấu trong quá khứ tuôn ra không chừa bất kỳ khoảng trống nào, nâng đầu Phó Đình Ngạn lên, ánh mắt hắn đụng trúng mắt ta, ta khẽ nhắm mắt lại cúi đầu xuống bên môi Phó Đình Ngạn, nhẹ nhàng ấn xuống.

“Đừng ngủ, người nói chuyện với thiếp đi.” Ta dỗ dành hắn: “Đợi lát nữa là viện binh tới rồi.”

Phó Đình Ngạn không động đậy, sau đó từ từ mở mắt ra, cuối cùng trong ý thức mỏng manh của mình lấy lại được ít tiêu cự, nửa thật nửa đùa nói với ta: “Thời gian của ta rất quý giá, một nụ hôn thì không đủ..."

Tóc xõa ra khỏi vai ta rơi xuống một bên mặt Phó Đình Ngạn, ta cúi đầu hôn lần thứ hai, lần thứ ba, trong hơi thở của Phó Đình Ngạn mơ hồ như phát ra tiếng cười, lại vô tình đụng đến miệng vết thương, kìm không được rên rỉ một tiếng.

Ta lo hắn sẽ gặp chuyện gì nên vội ngẩng đầu lên, ấn vào vết thương trên vai hắn.

Sau khi cơn đau giảm bớt, hắn thấp giọng nói: “Nàng có muốn biết vì sao nàng chỉ mất một năm để trở thành Tưởng Quý phi không?”

Phó Đình Ngạn nói rằng hắn biết ta khi hồi mười tám tuổi, nhưng ta không biết điều đó.

Lúc Tiên Đế tại vị muốn mở ra các tuyến giao thương ở các vùng phía Tây nên sai quân đánh đuổi dân tộc Hung nô.

Vào thời điểm đó Phó Đình Ngạn là Thế tử, căn cơ nông cạn, căn bản không phải là đối thủ của Tôn Thái Phi, bị Tôn Thái Phi sắp đặt đến Sa Châu giám quân.

Đường xá xa xôi, không biết sẽ xảy ra bao nhiêu phiền phức, từ lâu Tôn thái phi đã có lòng muốn giết Thế tử, có thể tưởng tượng con đường đó sẽ nguy hiểm như thế nào.

Khi đến Sa Châu, vì để đảm bảo an toàn, Phó Đình Ngạn đã bí mật trao đổi danh tính với những thân tín bên người, bản thân giả làm quan văn tiến đến Sa Châu

Một đường bình an vô sự, vừa tiến vào biên cảnh Sa Châu thì gặp phải thổ phỉ.

Không ai có thể biết được đó có phải là thổ phỉ thật hay không, bọn họ đã thông thuộc địa hình lại có chuẩn bị kỹ lưỡng, đội hộ tống Phó Đình Ngạn gần như bị nhóm thổ phỉ giết hết, cuối cùng chỉ sót lại thân tín và còn có một ít vệ binh liều mạng chống cự.

Phó Đình Ngạn nhìn nhóm thổ phỉ truy đuổi, vừa phẫn uất vừa tuyệt vọng, dường như dù hắn có làm gì thì số phận của hắn cũng nằm trong tay người khác, hắn tận mắt nhìn thấy đao trong tay bọn thổ phỉ vung về phía mình mà không hề có cách nào khác.

Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên xông vào đâm tới, người đó cưỡi hắc mã, dáng người nhỏ nhắn, nhưng trường đao trong tay phi như bay, thanh đao bay thẳng vào bụi cây.

Đó là lần đầu tiên Phó Đình Ngạn nhìn thấy ta, khi đó ta theo quân đội trong thành chạy ra ngoài truy lùng thổ phỉ, không để ý đến Phó Đình Ngạn đang giả làm quan văn, sau đó cưỡi lấy ngựa đi giải cứu thân tín của hắn.

Sau khi Phó Đình Ngạn được quân đội đưa vào thành, hắn vẫn không nói cho ai biết danh tính thực sự của mình, khiến mọi người đều nghĩ thân tín trước mặt hắn mới là Thế tử thật sự.

Mặc dù ta không có bất kỳ ấn tượng nào, nhưng Phó Đình Ngạn nói vì lúc đó hắn đang giả làm quan văn nên có nhiều cơ hội gặp ta, khi đó ta rất thông minh hoạt bát, mặt mày linh hoạt, là kiểu cô nương mà hắn chưa bao giờ gặp ở Kinh Trung.

Khi đó ta còn quá nhỏ để hiểu chuyện, nhưng ta rất quan tâm đến Thế Tử giả, khi đó dưới sự thờ ơ của Tiên đế và sự áp bức của Tôn Thái phi, Phó Đình Ngạn sống như đi trên băng mỏng, xung quanh đều là thù địch bao vây, nếu hắn không cẩn thận thì sẽ thương tích đầy mình.

Những tình cảm tốt đẹp lúc đầu hắn dành cho ta bị xóa sạch bởi sự tò mò của ta về người Thế Tử giả, thế là vào một buổi chiều đầy nắng, Phó Đình Ngạn đã chặn ngang sự tò mò của ta.

Khi đó, Phó Đình Ngạn đang rửa bút bên hồ nước, những công việc giấy tờ mà Thế tử giả tiếp nhận vào ban ngày, sẽ do chính Thế tử thật hoàn thành vào ban đêm.

Tận dụng thời gian này, ta đến bên cạnh hắn, lấy cớ trò chuyện rồi nhân cơ hội hỏi về Thế tử giả, lúc đó trong lòng Phó Đình Ngạn đầy ghê tởm, hung ác dùng lời nói đâm ta: "Một con gà cỏ của Sa Châu mà thôi, còn muốn sà vào màn ngủ của Thế Tử, ngươi ngủ chưa tỉnh à?"

Phó Đình Ngạn vốn còn tưởng cho dù da mặt ta có dày đến đâu cũng sẽ không chịu nổi những lời ác độc như thế của hắn, ai ngờ khi đó ta lại ngạc nhiên nhìn hắn nói rằng Thế tử nhiều vợ như vậy ta cũng không hiếm lạ, chẳng qua là vì Thế tử từ Trung Kinh đến đây, một người cao quý như vậy chắc chắn sẽ có nhiều câu chuyện thú vị.

Hắn nghe xong lời này thì ngẩn ra, nếu biết Thế tử trong tưởng tượng của nàng còn phải nhìn sắc mặt người khác mới có thể sống, không biết sẽ phản ứng như thế nào.

Có lẽ là bởi vì lúc đó ta nghĩ hắn không dễ nói chuyện nên cũng không tiếp tục nói chuyện với hắn, mặt Phó Đình Ngạn không cảm xúc tiếp tục cọ rửa, đột nhiên ném tất cả cọ vào ao.

Không biết là hắn giận ta hay giận bản thân mình, sự cuồng nộ tuyệt vọng đang chạy hỗn loạn quanh cơ thể đủ để khiến hắn mất đi lý trí.

Trong ba tháng giám quân ở Sa Châu, Thế tử thật thường hay đến thao trường với thế tử giả, lúc nào cũng có thể nhìn thấy bóng dáng thiếu nữ đi lại giữa thao trường.

Phó Đình Ngạn biết, nhưng Thế tử giả không biết, cho nên hỏi Đô úy bên cạnh cô nương đó là ai.

Đô úy trả lời là con gái của Tưởng Tướng quân thủ thành Sa Châu, Tưởng Mộ.

Đô úy cũng kể thêm ít chuyện về cô nương đó, Phó Đình Ngạn không biết tại sao, nhưng hắn ghi nhớ mọi thứ trong lòng.

Tưởng Mộ xuất thân từ nhà tướng, có văn có võ, thỉnh thoảng quân đội cần sự giúp đỡ cũng thường xuyên gọi nàng, khi đó Tưởng mộ cũng được ghi nhận vì đã cứu được Thế Tử ở biên giới Sa Châu, mặc dù dáng người gầy yếu nhưng kiếm thuật của nàng được Tưởng Tướng quân đích thân truyền thụ.

Trên thao trường, nữ nhân đang giúp người khác huấn luyện một bầy ngựa vừa được chuyển đến, nàng cưỡi trên lưng ngựa, dù con ngựa có chạy, đá thế nào cũng không thể lay chuyển nàng bay khỏi lưng.

Đôi mắt cô nương lấp lánh mỉm cười rất thích thú.

Phó Đình Ngạn không hiểu sao lại nhớ lại những gì Tưởng Mộ đã nói với hắn bên bờ hồ vài ngày trước.

[Thế tử có nhiều vợ như thế, ta cũng không hiếm lạ.]

Cuối cùng Phó Đình Ngạn đã an toàn hoàn thành nhiệm vụ giám quân ở Sa Châu, tới khi hắn chuẩn bị rời Sa Châu thì thời tiết đã vào cuối thu.

Trước khi đi, lúc Phó Đình Ngạn đang thu dọn hành lý, không ngờ ta sẽ đến tìm hắn.

Cũng không tính là vì hắn mà đến, mà là vì vị Thế tử giả kia, ta đã đặc biệt chọn một con dao găm được gia công rất tốt để làm quà chia tay, giao cho hắn đưa nó cho Thế tử giả.

Phó Đình Ngạn nhìn con dao găm, tâm trạng không tốt, lạnh lùng trả lời: “Thế tử điện hạ không thích binh khí."

Thấy ta nhướng mày, không biết tại sao hắn lại nói thêm: “Nhưng mà Điện hạ thích sưu tầm vàng ngọc.”

Lúc đó ta đã suy nghĩ về chữ “vàng ngọc” một hồi, ánh sáng chợt lóe lên, ta tháo chiếc trâm vàng hình chim ưng sắp bay trên đầu xuống, kéo lấy tay hắn, nhét nó vào lòng bàn tay.

"Vậy xin hãy truyền lời này cho Thế tử Điện hạ, núi non không dời, nước xanh còn mãi, sau này có ngày gặp lại."

Trong viện có khách đến, giọng nói hình như là của Tưởng Tướng quân, Phó Đình Ngạn nghe vậy vô cùng kinh ngạc, không biết thân tín của mình có ứng phó nổi hay không.

Ai biết lúc đó ta còn hoảng loạn hơn cả hắn, vội vàng nói “Ngươi nhất định phải đưa đấy nhé.” rồi quay người chạy không thấy bóng dáng đâu nữa.

Phó Đình Ngạn muốn gọi ta dừng lại, nhưng đã quá muộn, lúc đó hắn cầm trâm vàng trong tay mà tâm trạng không thể giải thích được.

Hắn không chắc liệu ta có biết phong tục ở Kinh Trung hay không, ở Kinh Trung, nếu một nữ nhân tặng một vật kỷ niệm cá nhân cho một nam nhân thì chính là hẹn ước chung thân.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.