Trước mắt bao người, Phó Đình Ngạn ngã vào vòng tay ta, ta vô lực đỡ lấy quai hàm thấm đẫm máu của hắn, ta gạt bỏ mọi tiếng ồn ào xung quanh, những lời ta nói với hắn trước đây cứ văng vẳng bên tai.
“Thiếp đã tốn rất nhiều công sức để cứu người, bất kể thế nào người cũng không được chết!”
Trong lúc hỗn loạn ta đã được người nào đó đỡ dậy, mấy vị đại thần đang định đỡ Phó Đình Ngạn đang hôn mê bất tỉnh đi ra ngoài nhưng đột nhiên bị ta gọi lại.
Ta biết, hiện tại sắc mặt của ta cũng không khá hơn bao nhiêu: “Các ngươi muốn nói cho thiên hạ biết Hoàng thượng đang lâm bệnh sao?”
Các đại thần nhận ra rằng vừa mới kết thúc cuộc chiến, Hoàng đế đột nhiên mắc bệnh nguy hiểm, nếu truyền ra ngoài, không chỉ Hung nô mà cả kinh đô sẽ hỗn loạn.
Dù sao tất cả mọi người đều không có kế hoạch gì, ngộ nhỡ Hoàng đế chết thì phải làm thế nào đây.
Ta khống chế tất cả mọi người có mặt ở đây, sai người chỉnh trang lại cho Phó Đình Ngạn, mượn danh nghĩa say rượu rồi cho người đỡ Phó Đình Ngạn ngồi lên xe rời đi.
Ngoại trừ thân tín của Phó Đình Ngạn và cha ta ra, không ai được phép đi theo.
Phó Đình Ngạn được đặt trên giường, sắc mặt trắng bệch, bên kia ta đã phái người vào trong thành để tìm y giả chữa bệnh cho Phó Đình Ngạn.
Vị y giả kia bị kéo ra khỏi ổ chăn của mình, hắn ta chỉ kịp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-muon-doc-sung/2897366/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.