Sau khi hồi cung, Phó Đình Ngạn đã truyền tin mình bị trọng bệnh, trong nháy mắt kinh động triều chính.
Ta biết hắn sẽ công bố tin trọng bệnh, nhưng ta không ngờ rằng Phó Đình Ngạn đã chuẩn bị triệu mấy vị Vương gia, Thiên gia, Tiểu Tự Bối hồi kinh.
Phó Đình Ngạn không có con dòng dõi, nên triệu Vương tộc hồi kinh là để lập tân hoàng.
Hắn cảm thấy mình không thể sống sót.
Phó Đình Ngạn lấy phương thức hoàn toàn không có đường lui này để đánh nát hi vọng của ta.
Trong đêm nhận được tin tức, trong kinh đã đón trận mưa xuân đầu tiên, ta đón màn mưa đi tới tẩm cung của Phó Đình Ngạn, khinh sam bị nước mưa thấm ướt, dính sát vào người, vừa nặng vừa ướt át lạnh lẽo.
Đến khi ta tới, đã có người đứng đợi ở cửa.
Trần Nội thị đứng ở cửa, bất động như núi, vẻ mặt ông ta căng thẳng, mãi đến khi ta đến gần cũng không di chuyển nửa bước.
Nếu nói muốn biết nguyên nhân, không bằng nói ta càng muốn để Phó Đình Ngạn kiên định hơn, chỉ cần điều dưỡng thật tốt sẽ cải thiện thôi, trong cung có rất nhiều dược liệu quý báu, có lẽ hiệu quả sẽ càng tốt hơn so với dự đoán…
Ta thầm nghĩ, trong giọng nói mang theo vẻ cấp bách: "Ta muốn gặp hắn."
Trần Nội thị nói rất thỏa đáng: "Nguyên văn của bệ hạ là nếu không có triệu kiến thì bất kỳ ai cũng không được vào."
Dù nói gì đi chăng nữa, hôm nay hắn cũng sẽ không cho ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-muon-doc-sung/2897361/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.