12.
Không biết hắn đi từ lúc nào, sau hôm đó ta cũng không còn gặp hắn lần nào nữa.
Ca ca đến bôi thuốc cho hắn cũng bị từ chối khéo.
Mười ngày sau, Sở Vân đem hưu thư (*) đến.
(*) Thư ly hôn, thư bỏ vợ
Ta định sẽ rời đi sau khi lấy được hưu thư nhưng vừa bước đến cửa viện đã bị Tuyên Ninh Vương phi chặn lại.
“Là Tu nhi có lỗi với con, mẫu phi sẽ đến khuyên nhủ lại nó nên con gắng chờ thêm vài ngày nữa được không?”
“Tô Ngữ thần chỉ là con của thiếp mà thôi, thần chỉ muốn trải qua những ngày tháng yên bình, Vương phi không cần phải khuyên nhủ thêm gì cả, càng khuyên sẽ chỉ càng tăng thêm rạn nứt giữa người và Thế tử thôi.”
Ta cũng chỉ là một đứa con rơi mà thôi, được gả cho Kỳ Tẫn Tu là đã lợi dụng hắn rồi.
Hơn nữa, ta có con đường mà ta muốn đi và có người mà ta yêu thương.
“Ba ngày, nhiều nhất là ba ngày, cứ coi như là thành toàn cho tấm lòng của người mẫu thân như ta đi được không.”
Vương phi nắm chặt tay ta, nói một cách tha thiết.
“Bất kể kết quả là gì, chỉ cần ba ngày sau con và Tu nhi không đổi ý thì mẫu phi sẽ từ bỏ.”
Hai chúng ta sẽ không bao giờ thay đổi quyết định.
Nếu việc ở lại thêm ba ngày nữa có thể thỏa mãn tâm tư của Vương phi thì cũng không sao cả.
Sau khi đắn đo một lúc, ta quyết định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-muon-dinh-ket-tham-dau/2812314/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.