"Lục đệ, lục đệ, lục đệ ngoan, chúng ta cùng đi!"
Tề Thịnh ngồi ở trên giường mắt trợn trắng, xoay mình, vặn sang bên kia.
Ngũ hoàng tử lập tức đi theo, đứng đối mặt với hắn, cười đến không thấy mặt trời, "Lục đệ, lục đệ ngoan. Lục đệ, đi đi, đi nha!"
Tề Thịnh lại chuyển, cậu ta lại đi theo; lại chuyển, cậu ta lại đi theo
"Câm miệng!"
Tề Thịnh không thể nhịn được nữa, ôm con thỏ bông che ở trước mặt.
—— có ai như vậy sao?
Sáng sớm, mắt ta còn chưa có mở, đã bị Ngũ hoàng tử xông tới đánh thức.
Ta vẫn còn là đứa trẻ, vẫn còn lớn thêm được nha.
Không cho ta ngủ no, chẳng may không cao được thì làm sao bây giờ?
Ngũ hoàng tử cũng không tức giận, cười hì hì nhìn con thỏ bông đang che mặt Tề Thịnh, nhìn kỹ, "Uôi" một tiếng, "Lục đệ, con thú bông này thật xinh đẹp. Là một con thỏ sao? Ai làm cho đệ? Vì sao ta không có? Lục đệ là muốn tặng nó cho ta sao?"
—— lại bắt đầu!
Tề Thịnh thống khổ mà bưng kín mặt, nhưng Ngũ hoàng tử vẫn còn tiếp tục, "Ta không thể không nói đệ vài câu. Tuy rằng đệ muốn tặng nó cho ta là đệ tốt bụng, nhưng đệ cũng không thể trực tiếp ném tới mặt ta như thế. Mẫu hậu nói, như vậy rất thất lễ. Chúng ta là hoàng tử, phải làm gương tốt, phải thủ lễ, phải..."
"A ——"
Tề Thịnh không thể nhịn được nữa, rốt cuộc thỏa hiệp, "Ngũ ca đừng nói nữa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-muon-dang-co/2854110/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.