Mân tần nỗ lực mà hất cái tay nàng ra.
Chỉ trách sức lực cùng bề ngoài Tương tần tương phản thật sự quá lớn, bằng thân thể bé nhỏ này của nàng, căn bản là không thoát nổi.
—— buông tay!
Mân tần ý đồ dùng ánh mắt giết chết nàng.
Tương tần vô tội nhìn lại, thấy ánh mắt hung ác của nàng, liền lộ ra một chút nhút nhát.
Mân tần đã cảm giác được, các cung phi chưa rời đi đã bắt đầu dùng ánh mắt kỳ quái nhìn các nàng.
Nếu không phải cố kỵ đây là trong cung Hoàng Hậu, Mân tần thật muốn chửi ầm lên.
Nhưng nàng cũng chỉ có thể nhẫn nại.
Nàng hít sâu một hơi, âm thầm bảo bản thân phải thật bình tĩnh, rốt cuộc chỉ có thể nuốt xuống nỗi hận không thể nhảy dựng lên hành hung Tương tần.
Đương nhiên, cũng có một bộ phận nguyên nhân rất nhỏ, là bởi vì nàng tự biết mình không phải đối thủ của Tương tần.
Mân tần: Thật sự cả hậu cung này được mấy ai là đối thủ của ả ta!
"Tới, tỷ tỷ, ta đỡ tỷ." Mân tần trưng một gương mặt tươi cười, một câu này, gần như là rít ra từ kẽ răng.
"Đa tạ muội muội." Tương tần lộ ra vẻ cảm kích, "Nếu không có muội, tỷ tỷ thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ?"
Mân tần: "............"
—— ha hả, hai cái cung nữ đi sau ngươi là để trưng sao?
Tương tần cơ hồ cả người đều dựa vào lòng ngực Mân tần, đặc biệt có vẻ chim nhỏ nép vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-muon-dang-co/2854104/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.