Thẩm Lan òa khóc một hồi, bí mật lớn nhất bị vạch trần trước mặt Bùi Thận, giống như con nhím để lộ ra chiếc bụng mềm mại.
Nàng giãy giụa mười năm, bây giờ đã mệt mỏi đến cùng cực, mệt đến mức không buồn nhúc nhích gì nữa. Bùi Thận muốn gi·ết nàng, hay là mời thầy về làm phép gì đó, Thẩm Lan đều chẳng bận lòng.
Vẻ mặt nàng mỏi mệt, cúi đầu chậm rãi nói: “Ngài biết việc này rồi, định thế nào?”
Nàng cũng không hỏi Bùi Thận làm sao mà tra được, cũng không có hứng tìm hiểu. Dù sao thì hoặc là do nàng để lộ ít manh mối, hoặc như thế nào đó khiến Bùi Thận sinh lòng nghi ngờ. Quan trọng không phải là Bùi Thận làm thế nào biết đến, mà là y định làm gì.
Bùi Thận nhìn nàng đầy khó hiểu: “Tất nhiên là thành hôn với nàng.”
Thẩm Lan ngẩn ra, giương mắt kinh ngạc nói: “Vậy mà ngài không sợ ư?” Dứt lời, nàng nhíu mày, từ từ liệt kê vài trường hợp: “Ta có lẽ là cô h·ồn dã q·uỷ, mượn x·ác hoàn h·ồn, hoặc là làm phép c·ướp đoạt thân x·ác của ngưởi khác……”
Thẩm Lan rốt cuộc không nói tiếp được nữa, bởi vì nàng thấy Bùi Thận đang cười.
“Ngài cười cái gì!” Thẩm Lan hơi bực, tâm trạng buông xuôi ảm đạm ban nãy cũng nhạt đi.
Bùi Thận khúc khích cười một chút rồi ôm ghì nàng vào lòng, cố nhịn buồn cười mà nói: “Nàng nếu thật sự có năng lực đó, thế thì phải dẫn nàng theo ta lên chiến trường, sau đó bắt h·ồn phách của chủ soái phe địch đi.”
Thẩm Lan bị lời này làm nghẹn họng.
Lần đầu thấy nàng bị mình ngắt lời, Bùi Thận càng thêm sung sướng bật cười, mặt mày đều nhuốm vẻ sảng khoái thoải mái.
Y âu yếm hôn lên tóc mai Thẩm Lan, ấm giọng nói: “Nàng một là mở tuệ nhãn, nhớ lại được kiếp trước. Hai là con nhà lành ngoài ý muốn bỏ mình, nhờ trời cao rủ lòng thương mà mượn x·ác hoàn h·ồn sống tiếp, không nữa thì chính là y·êu tinh yêu qu·ái gì đó.”
Nói tới đây, y rầu rĩ cười: “Nàng mà là yêu qu·ái, e cũng chỉ là hạng tiểu yêu năng lực kém cỏi, không hại được ai.”
Thẩm Lan hơi tức giận, cảm thấy người này trào phúng nàng, bèn tự ái tránh khỏi người y, vực dậy tinh thần mà mắng: “Ngài khinh nhục ta đủ điều. Nếu ta đúng thật là loài y·êu ma q·uỷ quái gi·ết người uống m·áu, kẻ đầu tiên ta gi·ết chính là ngài!”
Bùi Thận không những không thấy sợ, ngược lại nhịn không được bật cười thành tiếng. Bộ dạng nén giận bắt bẻ này của nàng so với bộ dạng mệt mỏi suy sụp, hoang mang vô định đẹp hơn biết bao nhiêu.
Bùi Thận ôm bao nhiêu trìu mến nắm tay nàng, thành tâm thành ý nói: “Kiếp trước nàng là gì chăng nữa cũng được, ta không để bụng.”
Thẩm Lan liếc nhìn y một cái, cười lạnh trong lòng. Nếu thật lòng không để bụng, ban nãy đâu cần phải thử đủ mọi cách tìm hiểu xem kiếp trước nàng có hôn phu hay không.
“Ngài không để bụng thì tốt.” Thẩm Lan vờ vịt thở dài: “Dù sao thì chuyện kiếp trước cũng đã qua rồi.”
Bùi Thận thoáng chốc biến sắc, co tay nắm chặt tay trái, hùng hổ hỏi: “Lẽ nào nàng quả đúng là có hôn phu?!”
Lục phủ ngũ tạng của y lúc này chua lòm lên, từng chút một thấm tràn ra ngoài, mỗi một chữ phun ra đều ngấm đầy chua chát: “Vị hôn phu của nàng là ai? Còn sống hay là không?”
Thấy Thẩm Lan không nói lời nào, Bùi Thận nghi ngờ dò xét: “Chẳng lẽ là tên Vương Tân Lập kia?”
Thẩm Lan ngẩn ra. Người này rõ ràng là nàng bịa đặt nên, lại khiến Bùi Thận nghĩ lầm đấy là chồng kiếp trước của nàng.
“Nàng chắc chắn sẽ không lập bia cho người sống, nói cách khác, người này nhất định đã ch·ết.” Nói đến đây, Bùi Thận mới thấy cơn tức hơi nguôi. Nhưng ngẫm nghĩ một hồi, y lại không nhịn được mà chất vấn: “Nàng với hắn quen nhau khi nào? Biết nhau ra sao? Thành hôn mấy năm? Tình cảm như thế nào?”
Những lời chất vấn liên tục khiến Thẩm Lan phiền hà không thôi. Nàng làm gì có thời gian đâu mà bịa hết những thứ này. Nhưng ngẫm lại, đây biết đâu lại là cơ hội cuối cùng để thoát khỏi Bùi Thận.
Lại cố gắng thêm lần nữa vậy.
Do dự một lát, Thẩm Lan rốt cuộc lạnh lùng nói: “Bùi Thận, đời trước ta là một quả phụ, tình cảm với phu quân hết mực mặn nồng.”
Quả nhiên là thế, quả đúng như thế. Nàng còn nhớ đến chồng trước, cho nên mới không chịu theo y.
Bùi Thận tưởng như bị thiên lôi đánh xuống. Biểu cảm của y cứng đờ, co chặt hai đấm, nhìn Thẩm Lan trừng trừng, nhưng lại không thốt ra được tiếng nào.
Thẩm Lan thấy y như vậy, trong lòng không khỏi thẫn thờ. Nàng ngồi trầm mặc hồi lâu, rồi cúi gằm, nhẫn tâm nói: “Ta cùng người ấy đọc sách pha trà, sắt cầm hảo hợp, ái @n vô cùng.”
“Câm miệng!!” Bùi Thận lạnh lùng nói. Vẻ mặt y dữ tợn, thần sắc rét căm, khiến Thẩm Lan nhìn mà hãi.
Thẩm Lan giương mắt, thấy y cắn chặt khớp hàm, gân xanh trồi lên nơi hai nắm đấm đang co chặt, rõ ràng là lửa giận ngút trời. Thẩm Lan không đành lòng, bèn quay đầu đi, nhàn nhạt nói: “Ng·ười ch·ết vĩnh viễn lưu lại lòng ta. Người sống sao tranh giành được với người đã khuất?”
Bùi Thận tái mặt, cảm thấy trái tim như bị ai x·ẻo mất một miếng. Đôi mắt y cay cay, lại vẫn cắn răng, cắn đến độ muốn rách cả thịt trong má: “Ta có chỗ nào thua kém hắn?”
Thẩm Lan cụp mí mắt: “Người ấy rất là tốt, yêu ta, tôn trọng ta, chuyện gì cũng bàn bạc trước với ta, tính tình cũng ôn hòa.”
Bùi Thận đâu nghe nổi, càng nghe càng bực, càng nghe càng hận, từng câu từng chữ đều muốn đá người này xuống nơi bùn đất sình lầy: “Kẻ đoản mệnh mà thôi, ch·ết rồi để lại mình nàng cáng đáng gia nghiệp, cũng mặc kệ nàng gánh lấy bao nhiêu khổ ải, đúng là hạng người ích kỷ!”
“Mấy thứ yêu nàng, tôn trọng nàng, bàn bạc với nàng gì đó, chẳng lẽ ta làm không được sao? Gì đến nỗi ghê gớm để nàng ngày nhớ đêm mong!”
Những lời này thốt ra sặc mùi đố kỵ, thù hằn, người nào nghe phải chắc hẳn sẽ cho rằng y đây là không ăn được nho nên chê nho chua. Nhưng Thẩm Lan nghe thấy, lại ngơ ngẩn không thôi.
Đây đã không phải lần đầu tiên Bùi Thận nói rằng y đồng ý tôn trọng nàng, nhưng trước đó Thẩm Lan không chịu tin.
Bùi Thận trông thì có vẻ lịch sự ôn hòa, thực ra tánh nết vô cùng bướng bỉnh. Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, lại thêm y lăn lộn chốn quan trường bấy lâu, gặp người nói tiếng người, gặp q·uỷ nói tiếng q·uỷ. Thẩm Lan đâu dễ chịu tin?
Nhưng hôm nay, Bùi Thận đã biết nàng là cô h·ồn dã q·uỷ mượn x·ác sống lại. Nếu đổi thành người khác, hay tin người bên gối là yêu m·a q·uỷ quái e là đã sợ ch·ết khiếp. Nhưng Bùi Thận thản nhiên không sợ, lại còn nói muốn thành hôn cùng nàng.
Nếu nói lòng Thẩm Lan không có chút gì cảm động, đó là nói dối.
Có lẽ, biết đâu chừng có lẽ, Bùi Thận quả thật dành tình cảm cho nàng, cũng thật tâm đồng ý sẽ thay đổi.
Thẩm Lan do dự trong chớp mắt, hạ quyết tâm lại thử thêm lần cuối, thế là nàng bình tĩnh nói: “Kiếp trước ta có người phu quân, mà bây giờ trong lòng cũng ái mộ một người. Đã biết thế, ngài vẫn nhất định muốn thành hôn với ta ư?”
Hễ nhắc tới phu quân kiếp trước, Bùi Thận liền phát bực. Nhưng cái tên đoản mệnh đó ch·ết thì cũng ch·ết rồi, y cũng không tin ba bốn chục năm nữa Thẩm Lan còn nhớ nổi tên đoản thọ đó!
“Nàng đừng hòng tách ra khỏi ta!” Mắt Bùi Thận sáng quắc nhìn chằm chằm nàng, không chịu lùi dù chỉ nửa bước.
Nghe y buông lời chắc như đinh đóng cột, sống mũi Thẩm Lan cay cay, khóe mắt khô rát, thấp thoáng cảm thấy vài phần được giải thoát.
Giãy giụa mười năm, chung quy không thoát được Bùi Thận.
Nếu con đường chạy trốn này đi không thông, vậy thôi không chạy nữa, đổi cách khác xem sao —— khiến Bùi Thận thay đổi tính tình.
Nếu không đổi được, lại tìm cách khác vậy.
Nàng cùng Bùi Thận va phải nhau mười năm, có hận, cũng có tình. Có lẽ tình yêu nhạt nhòa chỉ một phần thôi, nhưng dù gì cũng là có. Mà giờ phút này đây, tình cảm đó lại nhiều thêm một phần cảm động.
Nếu là ngày trước, nảy sinh chút tình yêu, chút cảm động thì đã sao? Thẩm Lan nhất định sẽ không nhận lời với Bùi Thận.
Không chỉ bởi đi theo Bùi Thận thì thật có lỗi với nỗ lực cùng giãy giụa trong quá khứ của mình, mà còn vì nàng không thể thân thiết với bất kỳ một ai trên đời này cả.
Điều Thẩm Lan mong mỏi nhất chính là được về nhà, còn điều nàng sợ nhất chính là lo người khác sẽ phát hiện bí mật của mình, rồi bị bắt đi thiêu, bị h·ành h·ạ đến ch·ết. Vì thế, nàng thận trọng từng cử chỉ, lời nói, không dám nói nhiều một câu, không chịu làm thừa một bước, cố gắng cẩn thận cất giữ bí mật này, không dám thổ lộ tình cảm với ai, càng không muốn say giấc uyên ương cùng ai cả.
Bởi chỉ cần một tiếng nỉ non trong cơn mộng đẹp là có thể hại đến nàng.
Thẩm Lan từ đầu đến cuối đều cách thế giới này qua một lớp thủy tinh, một mình nàng cô độc dạo bước bên ngoài lớp thủy tinh ấy.
Một mình một bóng, lẻ loi trơ trọi.
Không có cha mẹ, không có bạn bè. Mối liên hệ máu mủ ruột rà duy nhất Triều Sinh chỉ là một đứa bé chưa rành thế sự. Thẩm Lan chỉ có thể cô độc bảo vệ chính mình, ngày qua ngày, năm tiếp năm.
Suốt mười năm ròng rã.
Quá mệt mỏi, Thẩm Lan đã mệt đến tận cùng của chịu đựng.
Nàng giao phó Triều Sinh cho Bùi Thận, bởi lẽ nàng cảm thấy bản thân mình sắp không gượng nổi nữa.
Nhưng đúng vào khoảnh khắc này, bí mật của Thẩm Lan bị phơi bày. Trên thế giới này, có người thứ hai biết gốc gác của nàng.
Người này không nhân đó tổn thương nàng, ngược lại muốn chở che nàng, cho rằng nàng là người tốt nên mới được trời cao rủ lòng thương mà cho cơ hội sống lại.
Nội tâm gần như khô cạn của Thẩm Lan tìm được chút an ủi, khiến nàng cơ hồ muốn rơi lệ.
Giờ khắc này, Thẩm Lan bỗng nhiên muốn nói với Bùi Thận, chúng ta thử xem sao.
Nàng cô độc bấy lâu, đã sắp héo tàn mà ch·ết. Nàng phải cố gắng cứu lấy chính mình chứ.
Tình yêu Thẩm Lan dành cho Bùi Thận quá đỗi mong manh, nàng hoàn toàn không muốn tìm một bờ vai để nương tựa, nhưng nàng cần một bạn đồng hành chia sẻ bí mật của nàng.
Có người để tán gẫu cùng nhau cũng tốt mà.
Thẩm Lan quá mức khao khát được kể ra tất thảy: “Bùi Thận, kiếp trước ta học vỡ lòng từ sớm, vất vả học hành mười mấy năm, trên con đường thi cử cũng có thể coi như là người tiên phong đi trước.”
Bùi Thận nghi hoặc không chừng, bụng nghĩ trong thiên hạ này lại còn có nơi đồng ý cho nữ giới tham gia khoa cử? Các triều đại trước nay liệu từng có việc này?
Nhưng rồi ngẫm lại, hai triều đại trước đó, thực ra cũng có một vị tên Lâm Ấu Ngọc (1) từng tham gia khoa cử, chỉ là rất nhanh liền bị bãi bỏ.
Chẳng lẽ kiếp trước nàng chính là Lâm Ấu Ngọc? Vậy vì sao phải đặt tên là Thẩm Lan?
Bùi Thận ôm bao thắc mắc cần giải đáp: “Thẩm Lan hẳn là tên kiếp trước của nàng?” Lần đầu chạy trốn và hiện nay đều dùng tên này, có thể đoán được tên này có ý nghĩa vô cùng sâu sắc đối với nàng.
Nhắc tên liền nhớ tới cha mẹ, Thẩm Lan khẽ phiền muộn, gật đầu nói: “Châu ngọc lặn xuống nước, mà sóng gợn lăn tăn.” (2) (Nguyên văn: “Châu ngọc tiềm thủy, nhi lan (澜) biểu phương viên”)
Ngọc ngà châu báu chứa ánh sáng bên trong mình, không hề cố ý phô trương, thế nhưng tài hoa cùng phẩm giá cuối cùng sẽ thông qua những chi tiết nhỏ nhất mà hiển hiện vẹn nguyên cho thế hệ sau.
Bùi Thận suy nghĩ rồi nói: “Tên này đúng là hợp với nàng.”
Thẩm Lan thẫn thờ buông tiếng thở dài. Cái tên này vừa chứa đựng mong mỏi nàng chính trực thong dong, chú trọng vào vẻ đẹp nội tâm, không hào nhoáng, vừa xen lẫn vào đó hy vọng nàng công thành danh toại, gây dựng được sự nghiệp cho riêng mình của cha mẹ.
Chỉ là cha mẹ năm đó đặt tên cho nàng đã không còn cạnh bên.
Sống mũi Thẩm Lan cay chát, cố nén nước mắt nói: “Ta là con gái duy nhất trong nhà, từ bé nhận hết tình thương từ cha mẹ. Bạn bè người thân đầy đủ, gia đình giàu có. Bốn bể yên bình, đất nước thịnh vượng.”
Bùi Thận chợt cảm thấy chút gì tiếc nuối, lại giật mình hiểu ra vài điều. Nếu đúng là như thế, vậy thì sự phản kháng của nàng, sự lương thiện của nàng đều có lời giải thích.
Cuộc sống không thiếu thốn sẽ biết thương những mảnh đời cơ hàn, từng tiếp nhận giáo dục mới có khí khái thà ch·ết chứ quyết không khuất phục.
“Cuộc đời ta dù không đến mức làm đủ mọi điều tốt, nhưng tuyệt đối chưa từng làm một việc ác nào. Ai ngờ có ngày lại trở thành một ngựa gầy mặc người mua bán.”
Niềm chua xót tràn trề ra khắp, khiến lòng Bùi Thận cũng có vài phần phiền muộn xót xa: “Là ta có lỗi với nàng, không thể sớm ngày đưa nàng thoát khỏi đó.”
Thẩm Lan khó khăn mà nặn ra một nụ cười: “Chuyện xưa việc cũ đều đã qua.” Nàng gằn từng chữ: “Từ khi trở thành ngựa gầy, ta chưa bao giờ có ý định sẽ ở bên ai cả. Khao khát lớn nhất mỗi ngày của ta đó là có thể chạy thoát, dựa vào chính mình mà sống tiếp.”
Nghe nàng nhẹ bẫng kể ra, mà dưới đó chứa không biết bao nhiêu dằn vặt cay đắng, ngay cả hạng người ý chí sắt đá như Bùi Thận đều không ngăn được thấy lòng đau nhói.
Thẩm Lan lã chã rơi lệ: “Bùi Thận, ta thường xuyên cảm thấy mình không hợp với thời đại này.”
Mấy chữ không hợp nhau giản đơn này, kể đủ nỗi thống khổ đeo bám Thẩm Lan suốt mười năm.
Nếu nàng là một người ngu muội, có lẽ sẽ khuất phục Bùi Thận, làm thiếp của y, làm vợ của y, giống rất nhiều những cô nương khác trong thời đại này, nàng vẫn có thể sống thật tốt.
Nhưng thật không may, nàng lại là kẻ tỉnh táo.
Nhân cách của nàng đã đắp nặn hoàn chỉnh từ trước đó, vì thế nàng chỉ có thể tỉnh táo một cách đầy đau khổ mà sống trong thế giới này.
“Sao lại không hợp?” Bùi Thận moi hết ru·ột g·an ra mà thủ thỉ: “Nàng còn có ta đây.”
“Ta ngày nào cũng sẽ bầu bạn cạnh nàng. Nàng nếu gặp chuyện gì cứ việc nói với ta, có gì ta sẽ gánh vác thay nàng, che chở cho nàng, tuyệt đối không để ai khinh nhục nàng.”
“Còn có, nàng cứ luôn miệng nói gì mà tôn trọng nàng, ta chắc chắn có thể làm được. Ngày sau hễ có chuyện gì, ta nhất định sẽ bàn bạc cùng nàng, không qua loa lấy lệ với nàng, cũng sẽ không lừa nàng……”
Thẩm Lan lẳng lặng nghe Bùi Thận nói, chỉ cảm thấy muôn ngàn lời lẽ đều nghẹn lại nơi cổ họng.
Lẻ loi dạo bước, cô đơn một mình.
Thẩm Lan đã sống mười năm tỉnh táo mà đau khổ, nàng quá cô đơn. Cảm xúc của Thẩm Lan nói với nàng, sao không tự cho mình một cơ hội thử một lần tiếp xúc với người của thời đại này, thổ lộ tình cảm, cho chính mình một bến đỗ đi.
Cùng lúc đó, lý trí của Thẩm Lan cũng đang nói, nàng đã từng ch·ết giả một lần, Bùi Thận sẽ không bao giờ tin nàng lần nữa. Nói cách khác, kể cả cách ch·ết giả dứt khoát, quyết liệt nhất đều không có xác suất trốn thoát thành công.
Như vậy xét về mặt lý trí, có phải nên đổi hướng khác hay không? Không chạy nữa, để xem có thể khiến Bùi Thận thay đổi, học cách tôn trọng nàng không. Hoặc là, có thể thông qua Bùi Thận, từng chút một đi thay đổi thế giới này.
Giống như tên của nàng vậy.
Gió nổi lên từ ngọn cỏ thanh bình, khiến châu ngọc trồi lên gợn sóng nước. (3)
(Nguyên văn: Phong khởi vu thanh bình chi mạt, châu hiển ba lan chi gian.)
Tại giờ khắc mà cả cảm xúc và lý trí đều cùng nói với Thẩm Lan một việc, nàng biết mọi sự đã rồi.
Nghe từng lời hứa hẹn thổ lộ của Bùi Thận vang lên bên tai, nàng hít một hơi thật sâu, tập trung tinh thần.
“Bùi Thận, chúng ta thử xem sao.”
Một câu nhẹ tênh như lá rụng ngày thu, từ trên cành khô chậm rãi phiêu đãng.
Rồi rơi vào bàn tay Bùi Thận.
Bùi Thận có một chớp mắt mờ mịt, có lẽ chưa kịp phản ứng, y bỗng ngưng những lời thề hẹn dang dở, cứ thế ngơ ngác mà nhìn Thẩm Lan, thậm chí còn nghi ngờ bản thân nghe nhầm: “Nàng, nàng nói gì cơ?”
Thẩm Lan đã bao phen trông thấy dáng vẻ bình thản ung dung, mọi việc trong lòng bàn tay của y, đây là lần đầu chứng kiến bộ dạng ngốc nghếch này, không khỏi thấy hơi buồn cười.
Tâm trạng nàng khá hơn, hơi nâng khóe miệng, nhàn nhạt nói: “Ngài không nghe sao? Không nghe thì thôi vậy.” Dứt lời, nàng đứng dậy định bước xuống giường.
“Nghe thấy! Ta nghe thấy mà!!” Bùi Thận như hổ rời núi mà vồ lấy Thẩm Lan, siết nàng vào lòng, chặt cứng không một khe hở.
Thẩm Lan bị y ghì chặt sát vào người, mới nhận ra cơ thể Bùi Thận đang khẽ run rẩy.
Trái tim Thẩm Lan mềm nhũn, không khỏi thở dài.
Vừa nghe thấy nàng thở dài, Bùi Thận sợ nàng đổi ý, càng cố ôm nàng chặt hơn nữa, còn mở miệng nhắc nhở: “Nàng đã đồng ý với ta sẽ thử một lần!” Dứt lời, y lại nhắc: “Nàng trước nay coi trọng chữ tín, đã nói là không nói chơi.”
Thẩm Lan khẽ ừ một tiếng.
Nghe thấy tiếng nàng đáp lại, Bùi Thận chợt thấy hốc mắt nóng lên, dần dần thấm ướt.
Đoạn tình cảm này, là Thẩm Lan không ngừng bị quấn lấy, bị cuốn vào, nhưng Bùi Thận cũng có gì khá hơn?
Ước vọng mười năm được thỏa lòng, cả linh hồn Bùi Thận đều đang run rẩy. Cõi lòng chen chúc những sướng vui hạnh phúc, chỉ cần nhúc nhích chút thôi, là những hạnh phúc đó có thể tràn qua đôi mắt y, chảy cả ra ngoài.
Bùi Thận ôm Thẩm Lan ngồi vào lòng, hai tay đan vào nhau, chỉ hận không thể khảm nàng vào lồ ng ngực mình. Y tham lam mà ngửi lấy hương thơm của nàng, lại yêu thương hôn lên mái tóc nàng, bao nhiêu cũng thấy chưa đủ.
Mỗi một cái hôn đều nóng rực như nước sôi, nóng đến dường như có thể đốt rụi Thẩm Lan thành tro tàn.
Đêm thu trên giường, trai đơn gái chiếc, quấn quýt si mê, Bùi Thận thấy tim nóng, cõi lòng cũng nóng, cơ thể càng nóng đến vô cùng.
Bàn tay thô ráp của y nhẹ nhàng lần lên đai lưng Thẩm Lan, nụ hôn của y từ mái tóc dần dần chuyển sang đôi mắt, gương mặt, cánh môi……
“Bùi Thận.” Thẩm Lan nhẹ nhàng nói.
Bùi Thận cứng đờ. Nhưng y đâu nỡ buông ra, bàn tay trên đai lưng nàng tuy bất động, lại vẫn tiếp tục cúi đầu mân mê quấn quýt cánh môi nàng.
Thẩm Lan hơi ngửa về sau để tránh né Bùi Thận: “Ta chỉ đồng ý sẽ thử thế nào thôi, đã cho phép ngài động tay động chân đâu?” Dứt lời, giọng nàng lạnh đi: “Nếu ngài vẫn không học được cách tôn trọng ý kiến của ta……”
Bùi Thận vội buông nàng ra, sượng sùng cười gượng, luôn miệng nói: “Tất nhiên là ta sẽ tôn trọng nàng!” Nói rồi, y lại không kìm được mà nhào tới, mắt sáng như sao: “Chờ về đến kinh đô, ta sẽ dùng kiệu tám người khiêng mà cưới nàng vào nhà.”
Thẩm Lan nhướng mày không nói, lẳng lặng nhìn y.
Bùi Thận lúc này mới nhận ra mình lại bắt đầu tự ý ra quyết định, đành ngại ngùng lùi lại đằng sau.
Thấy y đúng là có thể thay đổi, đôi mắt trầm tĩnh của Thẩm Lan mới nhuộm lên chút ý cười nhàn nhạt.
Bùi Thận cố vờ ra vẻ đứng đắn, nhưng chỉ cần nhìn nàng, trong lòng liền bắt đầu vừa nóng vừa ngứa, hận một nỗi không thể ôm nàng vào lòng, hôn cái trán nõn nà, đôi hàng mi cong vút, đôi mắt lấp lánh của nàng…
Y đứng cách Thẩm Lan chỉ chừng hai nắm tay.
Mà khoảng cách hai nắm tay này lại tựa như lạch trời, nếu không được Thẩm Lan cho phép, y không thể nào vượt qua.
Bùi Thận rầu rầu thầm thở dài, ngoài miệng lại nghiêm túc nói: “Nàng cứ yên tâm, ta đâu phải kẻ ăn chơi, tất nhiên là sẽ không khi dể nàng.”
Thẩm Lan liếc nhìn y một cái, câu này cả chính y còn không tin được.
“Vậy thì tốt. Nếu Bùi đại nhân là bậc quân tử khí độ, thế thì mời về đi.”
Bùi Thận ngẩn ra. Y không muốn về, nhưng cũng chẳng muốn chọc giận Thẩm Lan để mà làm hỏng hiện trạng tốt đẹp này. Hết cách, Bùi Thận chỉ đành quyến luyến không rời mà tạm chia tay Thẩm Lan, đi thẳng ra cửa lớn của Thẩm trạch.
Đêm thu yên tĩnh, gió tây se lạnh, xuyên qua kẽ lá của tán cây ngô đồng bên bờ tường, chợt thấy ánh trăng bàng bạc, sương đêm gột rửa bầu trời.
Bùi Thận hít một hơi sâu để không khí lạnh đi thẳng vào tim phổi, cho tâm trí y bừng lên, sướng vui khó nói thành lời.
Không thể nào kìm nổi niềm vui từ tận đáy lòng, y nhìn bầu trời quang đãng, không nhịn được huýt sáo một tiếng ——
Mười năm cầu được lòng mỹ nhân, như gã mấy ai giữa cõi trần! (4)
Chú thích:
1 Lâm Ấu Ngọc: người thời Nam Tống, từng tham gia thi và đỗ kì thi Đồng tử thí năm 1174, được người đương thời gọi là “Nữ thần đồng”. Kì thi này gồm ba phần thi huyện, thi quận, thi viện và người đậu phần trước mới có tư cách tham gia thi phần tiếp theo.
2 Nguyên văn: “Châu ngọc tiềm thủy, nhi lan (澜) biểu phương viên”, một câu trong thiên thứ 40 – Ẩn tú của tác phẩm Văn Tâm Điêu Long của Lưu Hiệp viết vào thế kỉ V, bàn về vẻ đẹp và phương pháp luận trong văn học Trung Hoa. Chữ Lan 澜 trong tên Thẩm Lan có nghĩa là sóng lớn, không phải hoa lan 兰.
3 Câu cải biên từ câu thành ngữ Phong khởi vu thanh bình chi mạt, chỉ vu thảo mãng chi gian, vốn có nguồn gốc từ bài Phong phú (phú vịnh về gió) của Tống Ngọc, với ý nghĩa gió sẽ thổi nhẹ nhàng bắt đầu lướt qua ngọn cỏ, dần dà sẽ trở thành ngọn gió lớn hùng vĩ, tức những thứ lớn lao đều bắt đầu từ những điều nhỏ bé. Ở đây ám chỉ Lan có thể thử bắt đầu từ việc nhỏ nhất là tin vào Bùi Thận, rồi từ đó có thể thông qua y mà đóng góp cho thế giới này, để ánh hào quang từ ngọc chiếu rọi đến mai đây.
4 Vế cuối là câu biến tấu từ câu trong bài Ngư phủ kỳ 1 của Lý Dục, bản dịch của mailang trang thivien
Lời Editor:
Vậy là sau hơn chín mươi phần trăm thời lượng truyện, lần đầu tiên chúng ta có thể xem xét một cách kỹ càng và rành mạch những giày xéo trong nội tâm Thẩm Lan. Sự tương phản đối lập giữa một vẻ ngoài tỉnh táo, lí trí, thong dong với tâm hồn chứa đầy buồn đau, thống khổ, khắc khoải của nàng thực sự cho mình ấn tượng rất mạnh. Quãng đường mười năm với một trời cảm xúc, cuối cùng chỉ còn đọng lại mỏi mệt và cô độc. Nàng khát khao một người bạn đồng hành. Tình yêu không phải lý do đủ lớn với một người lí trí như Lan, nhưng sự sẻ chia và thấu hiểu là điều cơ bản mà bất cứ ai cũng cần nên có. Và nếu có thể, sao không thử một phen?
Chúc các nàng có thể tìm được một người bạn đường để dìu nhau bước qua những hành trình trong cuộc sống, cũng như những dòng thơ dưới đây:
Rồi sẽ có một ngày, sau tháng ngày dâu bể
Chúng mình cùng ngoái lại tìm nhau
Ta nói yêu thương khi mắt đổi thay màu
Bàn tay héo cầm lâu cho ấm mãi.
(Rồi sẽ có một ngày ta ngoái lại – Đinh Thị Thu Vân)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]