“Ta chẳng cần ngài làm gì cả, ngài ra ngoài trước đi!” Dứt lời, Thẩm Lan đẩy Bùi Thận một cái, ý bảo y mau thả mình ra.
Thấy nàng kháng cự như vậy, Bùi Thận càng thêm chua xót trong lòng, không khỏi cả giận nói: “Hai ta cách biệt sáu năm trời, lẽ nào nàng không hề có chút nào mong ngóng ta sao?”
Thẩm Lan lạnh lùng: “Ta mỗi ngày đều mong chớ có gặp lại ngài.”
Ruột gan Bùi Thận quặn lên đau nhói, thấy vẻ mặt nàng kiên định, không hề có ý hối hận những chuyện đã qua, lòng y dấy lên nỗi thù hận: “Nàng dám lấy việc tự sát ra uy hiếp ta, là bởi chắc chắn ta coi trọng tánh mạng nàng. Đã vậy, ta chỉ cần cử người theo dõi nàng mọi nơi mọi lúc là được.”
Thẩm Lan cứng lại, lạnh lùng nói: “Ngài quả là hạng bỉ ổi nhất thiên hạ này!”
Bùi Thận đau lòng cắn chặt khớp hàm, nhất thời không đáp trả được câu nào. Hồi lâu sau, y mới mở miệng: “Trong lòng nàng ta đã là loại người như thế, nếu chỉ có tiếng mà không có miếng, chẳng phải uổng phí nàng mắng chửi một phen?” Nói rồi, y liếc nhìn cánh môi nàng vết máu loang lổ, trông thật đáng thương thay.
Bùi Thận nhìn mà xót, chợt lại nhớ tới trong lòng nàng mình vốn sắm vai một kẻ bỉ ổi, y ôm thù hận há mồm cắn thật mạnh.
Lúc này đây, hai người khắng khít dán chặt lấy nhau, tứ chi của Thẩm Lan đều bị kẹp chặt trong lòng Bùi Thận, không chừa lối nào cho nàng giãy dụa. Mà Thẩm Lan cũng không hề nhúc nhích, chỉ để mặc Bùi Thận làm theo ý mình.
Bùi Thận cắn cánh môi nàng, kề sát thầm thì: “Cảm giác thế nào?” Nói đoạn, y dùng một tay ghì chặt nàng, tay còn lại không ngừng vuốt ve khắp cơ thể nàng.
Hai người đều đã ở vậy mấy năm, cả người Thẩm Lan lúc này đã mềm xuống quá nửa, chỉ có sắc mặt vẫn nghiêm nghị như trước, nhàn nhạt nói: “Bùi Thận, đừng để ta khinh thường ngài.”
Bàn tay thô ráp của Bùi Thận đặt bên eo Thẩm Lan thoáng chốc cứng đờ.
Mất một lúc lâu, y ngẩng đầu lên, cẩn thận hỏi dò: “Ý của nàng là, hiện giờ nàng đang coi trọng ta?”
Thẩm Lan hơi ngẩn ra, rồi lại nhàn nhạt nói tiếp: “Nhiều năm trước ta đã từng nói, ngài trên những phương diện khác có thể xem là bậc anh hào. Có điều xét về việc riêng giữa hai ta, không khỏi có phần bỉ ổi mà thôi.”
Bùi Thận nghe nàng nhận xét về mình như vậy, đột nhiên không biết làm sao mới phải, lại nghe Thẩm Lan nói: “Ngài tuy bỉ ổi, nhưng cũng không đến mức đạp bỏ mọi giới hạn, làm ra những việc khiến ta sinh ghét như thế.”
Bùi Thận nửa giận nửa mừng, cảm xúc lẫn lộn phức tạp hồi lâu mới buông tay, lạnh mặt nói: “Ta bây giờ vẫn có thể nghe được mấy lời khen ngợi từ nàng sao?”
Thẩm Lan nhẹ nhàng nói: “Ta cũng chưa từng phủ nhận công lao ngài dẹp Hồ Lỗ, bình giặc Oa.” Dứt lời, thấy vẻ mặt y phức tạp khó đoán, rõ ràng là dáng vẻ hơi nguôi cơn giận, Thẩm Lan liền nịnh y một câu: “Trên sử sách trăm năm sau nữa, nhất định sẽ lưu danh Bùi Thủ Tuân ngài.”
Gương mặt Bùi Thận hơi giãn ra, lại nhanh chóng xụ xuống. Y muốn hỏi nàng nếu đã cho y là bậc anh hào, vì sao kiên quyết không chịu yêu thương ngưỡng mộ y? Ngặt nỗi những chuyện tình tình ái ái này, một người đọc sách đàng hoàng đứng đắn như y sao có thể hỏi ra ngoài miệng? Y chỉ có thể lạnh mặt, mong ngóng nhìn sang Thẩm Lan.
Thẩm Lan bị ánh mắt ngấu nghiến của y nhìn đến tê cả da đầu, đành phải thấp giọng nói: “Ngài quay người sang hướng khác đi.”
Bùi Thận bấy giờ hừng hực bao khát khao cháy bỏng, nghe vậy chỉ lắc đầu, chẳng nói chẳng rằng một mực ngóng nhìn nàng.
Thẩm Lan nhịn không được mắng: “Ta bảo ngài quay đi chỗ khác!”
Bùi Thận liếc nhìn nàng một cái, thấy hai mắt nàng sáng quắc, má hồng như say, tựa hoa đào khoe sắc thắm, lại ngỡ hải đường tẩm rượu ngon. Cổ họng y khô khốc, trong bụng nôn nao lạ thường, nhưng cũng biết lúc này nếu làm ra chuyện gì bậy bạ, chắc chắn sẽ khiến nàng chán ghét.
Bùi Thận chán chường thở dài một tiếng, rốt cuộc xoay người sang chỗ khác.
Thẩm Lan rửa ráy qua loa, đứng dậy trông thấy xiêm y của mình nằm lả tả đấy đất. Phần bả vai của áo sam lụa trắng bị Bùi Thận xé rách, áo quấn ngực màu vàng nhạt và chiếc váy lụa Sơn Tây thêu hoa văn triền chi màu xanh thiên thanh dính nước chỗ khô chỗ ướt, không thể mặc lại được nữa.
Thẩm Lan thầm mắng Bùi Thận vài câu, mới sầm mặt lấy áo lót lụa trắng được treo sẵn trên giá áo gỗ nam bên cạnh.
Nhưng vừa mặc vào, Thẩm Lan bỗng thấy không đúng. Bộ xiêm y này hình như hơi rộng, ống quần phết đất, tay áo dư một đoạn dài, rõ ràng là áo của Bùi Thận.
Thẩm Lan xắn phần tay áo và ống quần bị dư lên, mặc thêm áo đạo bào màu xanh ngọc bên ngoài, cũng đành mặc kệ vạt đạo bào kéo lê trên mặt đất. Nàng thầm nghi ngờ đây phải chăng là do Bùi Thận ra lệnh trước, khiến nàng không có áo quần vừa người để mặc, do đó không thể rời khỏi phủ Tổng đốc.
Thẩm Lan ôm giận, mở miệng châm chọc: “Bùi đại nhân làm hỏng quần áo ta rồi, lại không chịu đền cho ta bộ khác. Có thể thấy mấy năm nay càng thêm ngang ngược kiêu ngạo.”
Bùi Thận bị nàng đâm chọt một câu, cũng có phần bực bội, không kìm được quay lại giải thích: “Trong phủ của ta không có nữ quyến. Bọn nha hoàn hầu hạ lại không dám lấy áo quần của mình ra đưa nàng mặc. Huống hồ bây giờ sắc trời đã tối, những cửa tiệm may mặc ngoài phố đều đã đóng cửa hết, tất nhiên là không có đồ nữ cho nàng mặc rồi.”
Thẩm Lan hơi ngẩn ra, lại nghe Bùi Thận lạnh giọng tự giễu: “Nàng mới đó còn khen ta là bậc anh hào, nhưng mặc kệ ta làm cái gì, nàng đều cảm thấy ta làm việc xấu việc ác cả.”
Thẩm Lan liếc nhìn y, thấy dáng vẻ y cô đơn lạc lõng, cũng không rõ có phải đang giả vờ hay không, nàng nhàn nhạt nói: “Ngài đang chỉ trích ta làm người bất công?”
Thẩm Lan thong thả: “Thì ra là chỉ trích ta sinh sự không đâu.”
Bùi Thận thình lình lại bị nàng chụp mũ tội danh khác, tức giận nói: “Ta nói gì nàng cũng muốn tìm một tội trạng để quở trách ta. Sao nàng không nói lý lẽ gì cả vậy?”
Thẩm Lan cũng cười lạnh: “Ngài cũng biết quan tâm lý lẽ sao? Năm đó ta luôn mãi cự tuyệt làm thiếp, ngài cứ mặc nhiên bỏ ngoài tai, cưỡng ép ta phải cúi đầu! Bây giờ thì khác gì chứ? Vừa thấy mặt đã bắt ta về đây. Vậy tức là Bùi đại nhân có thể không phân phải trái, còn người khác thì không được phép? Đúng là chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn!” (1) Dứt lời, nàng giận dữ phất tay áo bỏ đi.
Bùi Thận bị nàng quở trách một hồi, bắt đầu sinh lòng bực tức. Nhưng sáu năm đã qua, nàng hương tan ngọc nát khiến y cũng nhiều phen suy đi nghĩ lại, tự biết năm đó hành động của mình quả thực vô lý, cho nên lúc này cũng có vài phần chột dạ hụt hơi. Thật lâu sau, y thở dài kêu người dâng áo lót lên.
Thẩm Lan ra khỏi nhà tắm đi thẳng đến phòng chính, vén rèm châu, chuẩn bị bước ra ngoài sân.
“Phu nhân, xin dừng bước.” Hai người Trần Tùng Mặc, Lâm Bỉnh Trung đều đứng hầu bên ngoài. Trần Tùng Mặc mở miệng cản Thẩm Lan lại.
Ngoài mành tiếng mưa tí tách, trong đình ý xuân điêu tàn. (2) Thẩm Lan nương ngọn đèn dầu vàng vàng nhìn hai người. Thấy cả hai vẫn là dáng vẻ ngày trước, chỉ là càng thêm trưởng thành nghiêm túc hơn xưa.
Thẩm Lan thở dài một tiếng, cố nhân gặp lại, bất giác cảm thấy đôi phần cảnh còn người mất, bãi bể nương dâu.
“Nhiều năm không gặp, hai vị ra sao?”
Trần Tùng Mặc và Lâm Bỉnh Trung nào dám nhìn nàng, chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm gạch vuông dưới chân, thấp giọng đáp: “Đa tạ phu nhân nhớ mong, ti chức đều ổn cả.” Lâm Bỉnh Trung cũng thật thà gật đầu.
Thẩm Lan nhàn nhạt nói: “Hai người thì ổn đấy. Nhưng ta bị Gia nhà các người bắt tới đây thì không ổn lắm đâu.” Nói đoạn, nàng sầm mặt: “Tránh ra!”
Bà cô ơi! Vợ chồng hai người cãi nhau, sao lại lấy chúng ta ra làm nơi xả giận! Trần Tùng Mặc trong lòng đắng nghét, ngoài mặt vẫn cười khanh khách: “Phu nhân định đi đâu? Thuộc hạ đi chuẩn bị xe ngay!”
Thẩm Lan liếc nhìn hắn một cái, không hổ là nhân vật có thâm niên theo hầu cạnh Bùi Thận lâu nay. Một câu hỏi dò kéo dài thời gian vừa đúng, còn không đắc tội phe nào. Nếu không thể giữ chân nàng, vẫn có thể nhân cơ hội đó nắm giữ hành tung của nàng. Một mũi tên trúng ba con nhạn.
Thẩm Lan lãnh đạm: “Không cần xe, thuộc hạ của ta có phải đang chờ bên ngoài?” Thẩm Lan đột ngột bị bắt đi, thủ hạ dưới trướng nàng nhất định sẽ làm ầm lên. Trần Tùng Mặc sợ việc này rùm beng, nhất định sẽ làm gì đó để trấn an họ.
Nghe vậy, Trần Tùng Mặc cũng không giấu nàng, chỉ nói: “Bẩm đúng vậy, hai vị huynh đệ Lục Tử và Cung Trụ Tử đều đang chờ trong phòng khách.” Lại nói: “Thuộc hạ đã kêu người dâng trà nóng, bánh trái, còn chuẩn bị phòng ở để mời hai vị huynh đệ nghỉ tạm, phu nhân không cần lo lắng.”
“Trần đại ca làm việc trước nay đâu ra đấy.” Thẩm Lan cười như không cười: “E là đều đã tra hỏi xong xuôi?”
Trần Tùng Mặc tê cả da đầu, biết phu nhân đang hỏi mình có phải muốn điều tra rõ năm đó nàng chạy trốn thế nào, sáu năm nay lại an cư lạc nghiệp ra sao?
Nhưng hắn biết rõ sức nặng của phu nhân đối với Gia, không dám ngang ngược thô lỗ, chỉ cung kính đáp: “Phu nhân nói gì vậy. Cùng là huynh đệ trong nhà cả, sao lại gọi là tra hỏi, chỉ là tán gẫu đôi câu vài lời thôi.”
Vậy tức là chưa hỏi được quá cụ thể. Mà cũng đúng, Lục Tử và Cung Trụ Tử đều là sau này mới gia nhập, sao có thể biết rõ chuyện cũ sáu năm trước của Thẩm Lan.
Có điều, Trần Tùng Mặc nhất định đã hỏi hai người xem ai là người theo Thẩm Lan lâu nhất? Lục Tử và Cung Trụ Tử đều chỉ là bá tánh bình thường, đâu có thói quen cẩn thận lời ăn tiếng nói với người khác. Sợ là đã để lộ ra Bành Hoằng Nghiệp, nếu vậy từ đây đến lúc Trần Tùng Mặc điều tra cẩn thận tỏ tường cũng không còn bao xa nữa.
Thẩm Lan vốn ôm cục tức, nhưng thấy dáng vẻ Trần Tùng Mặc nơm nớp lo sợ chọc giận nàng, không khỏi nhớ tới tình cảnh năm đó bản thân nàng kiếm sống dưới tay Bùi Thận, nàng không đành lòng, thở dài nói: “Là ta không đúng, không nên trút giận lên hai người.”
Trần Tùng Mặc hơi giật mình, cũng không khỏi thở dài: “Phu nhân khách sáo.”
Lâm Bỉnh Trung bản tính thành thật, nghe vậy nhịn không được mở miệng khuyên nhủ: “Phu nhân đừng giận dỗi với Gia nữa. Gia đối xử với phu nhân vô cùng tốt. Năm đó vì kiên quyết phải dùng lễ chế của vợ cả để chôn phu nhân vào phần mộ tổ tiên, Gia và Quốc công gia tranh cãi hết sức dữ dội, suýt chút nữa đến nỗi cha con từ mặt.”
Thẩm Lan sửng sốt, thật lâu sau nàng hờ hững hỏi: “Thế thì can hệ gì ta chứ?”
Bùi Thận theo nàng ra tới nơi nghe vậy không khỏi mặt mũi sa sầm, vừa mắng nàng là hạng ý chí sắt đá, lại không khỏi giận mình trao tình ý cho nhầm người.
Y tiến không được, lui không xong, hai chân như mọc rễ đứng cách xa xa, ngẩn ngơ nghe tiếng Thẩm Lan nói chuyện.
“Là y bắt ta làm nha hoàn, lại ép ta làm thiếp, ta không chịu mà bỏ chạy, y còn bắt ta trở về. Rồi tự tung tự tác một hai phải dùng nghi thức dành cho vợ cả để hạ táng ta. Tất cả mọi chuyện đều là y tự quyết định, có bao giờ từng hỏi ý kiến của ta chứ.”
Thẩm Lan dứt lời, trong bụng ngập tràn đắng cay buồn bã. Bắt đầu từ năm nàng mười lăm tuổi cập kê, trốn ra khỏi Lưu trạch cho đến khoảnh khắc nàng nhảy vào sóng thủy triều trên sông Tiền Đường, tính trước tính sau hơn bốn năm ròng rã, liệu từng có ngày nào nàng sống mà được tự do quyết định cuộc đời mình?
“Khi đó, ta không được làm chủ chính bản thân mình, y mới là chủ của ta.” Thẩm Lan nói đến đây, trong lòng xót xa. Nàng không muốn nhiều lời thêm nữa, chỉ xua tay nói: “Hai vị hãy tránh ra đi.”
Thẩm Lan đứng đưa lưng về phía Bùi Thận, không biết y đã tới. Mà Trần Tùng Mặc, Lâm Bỉnh Trung lại đứng đối diện cửa, đang không biết phải làm sao cho vừa, bỗng thấy Bùi Thận vẫy tay, hai người như được ân xá, vội cúi người xin lui.
Thấy hai người họ như vậy, Thẩm Lan nhíu mày nhìn lại, thấy dưới ánh đèn mờ mờ, Bùi Thận đứng cách đó không xa, vẻ mặt u tối khó đoán.
Thẩm Lan không hề hoảng hốt. Những lời ban nãy kể cả là đứng trước mặt Bùi Thận chăng nữa, nàng cũng vẫn dám nói như thường.
Lúc này ngoài trời mưa bụi mờ ảo, róc rách rơi xuống mái đình, từng giọt tí tách gột rửa nên sắc xanh mướt của những bụi chuối tây và những khóm trúc trong sân.
Hai người đứng cách rèm châu xa xa ngóng nhìn nhau, một người chua xót thẫn thờ, người kia hận sầu ly biệt nhìn nhau không nói. Không gian vắng lặng, chỉ nghe đôi ba tiếng sấm rền vang, mưa phùn rơi lác đác không ngừng, tựa như những đợt sóng thủy triều vô tình năm đó.
Sóng xô đến xô đi cũng đã sáu năm.
…… Sáu năm. Nhớ lại những lần mộng mị hoang vắng, những ngày đêm gió thảm mưa sầu ròng rã suốt sáu năm qua, Bùi Thận thốt nhiên cảm thấy đầy bụng tức giận đều biến tan đâu mất.
Y không muốn khắc khẩu với Thẩm Lan thêm nữa, vén rèm châu bước đến cạnh nàng, dịu giọng nói: “Không phải nàng nói không muốn làm thiếp sao? Vậy nên ta mới lấy lễ chế của vợ cả để hạ táng nàng cho phải nhẽ. Sao bây giờ lại thành ta không hỏi ý của nàng?”
Thẩm Lan lắc đầu: “Ngài chưa bao giờ từng hiểu ta.”
Tất thảy tình cảm dịu dàng nồng đượm của Bùi Thận bị lời này đánh vỡ tan nát, y oán hận nói: “Ta sao lại chưa từng hiểu nàng? Nàng muốn gì cần gì, cứ việc nói ra là được!”
Thẩm Lan lạnh nhạt: “Ta đã nói rất nhiều lần, cái ta muốn chính là tôn nghiêm và tự do. Thiếp hầu là cá trong chậu chim trong lồng, mà vợ cả cũng chỉ là con chim đầu đàn của bầy chim ấy thôi. Có gì khác nhau đâu?”
Bùi Thận lắc đầu: “Nàng sao có thể so sánh như vậy được? Thiếp hầu nói tóm lại cũng chỉ là món đồ chơi mà thôi.”
Thẩm Lan cười lạnh châm chọc: “Tức là ngài thừa nhận năm đó ép ta làm thiếp là coi ta thành món đồ chơi?”
Bùi Thận trong lòng chua xót, lắc đầu: “Ta có từng nghĩ thế?” Nếu y đúng là nghĩ vậy, sao nên nỗi trằn trọc sáu năm, không đêm nào có thể yên giấc.
“Nàng khác với những kẻ khác.” Bùi Thận nghiêm mặt nói.
Thẩm Lan hơi giật mình, rũ mí mắt, nhàn nhạt nói: “Đều là người như nhau cả, chẳng có gì khác biệt.”
Bùi Thận dắt tay nàng, nhẹ giọng dỗ dành: “Hai ta để lỡ mất sáu năm, thời gian không chờ đợi ai, thôi thì nên tranh thủ thành hôn cho sớm.”
…… Kết hôn sao. Từ khi tới thời đại này, Thẩm Lan sớm đã bỏ đi ý định ấy. Nàng đang định từ chối, bên tai lại không ngừng vang lên tiếng Bùi Thận thì thầm.
“Chờ nàng gả cho ta rồi, tất thảy mọi việc trong nhà đều giao cho nàng quản lý. Tiền tài của ta đều đưa hết cho nàng, nàng thích gì thì mua cái đó, muốn bao nhiêu mua bấy nhiêu. Bước chân ra ngoài, tuyệt đối không ai dám vô lễ bất kính với nàng, ai ai cũng sẽ hân hoan nịnh bợ tung nàng lên mây…”
Bùi Thận còn định nói thêm, Thẩm Lan đã nghe đến mỏi mệt, bèn chặn họng y: “Bùi đại nhân thông minh có tiếng, được xưng chỉ cần nghe qua là không bao giờ quên. Không rõ ngài có còn nhớ năm đó tại căn nhà ở cầu Như Kinh, Tô Châu, ngài đã nói những gì?”
Bùi Thận hơi sững ra, lập tức nhớ lại năm đó hai người cãi vã, y từng thốt ra những lời chê bai xuất thân nàng không tốt, không xứng làm Quốc công phu nhân gì đó.
Nhưng ai mà liệu được nàng lại kiên cường bất khuất đến nỗi này. Thà rằng nhảy vào lòng sông đánh cược mạng sống, quyết chí không cam cúi đầu làm thiếp.
Gương mặt Thẩm Lan bình thản, lặp lại từng câu từng chữ khi ấy: “Xuất thân ngựa gầy, cũng xứng làm Quốc công phu nhân?”
“Thứ đồ chơi đê tiện như nàng xác thực không xứng làm thiếp cho ta, chỉ nên làm đứa nha hoàn làm ấm giường thôi!”
“Ngựa gầy Dương Châu có tiếng tự cam ti tiện, biết nịnh nọt chủ mẫu.”
Bùi Thận bị nàng nói đến đỏ cả mặt, suýt không giả vờ bình tĩnh nổi. Nhưng y lăn lộn chốn quan trường đã lâu, thường thường cũng phải cố gắng chịu nhục, bèn ngại ngùng nói: “Chuyện đâu bảy năm trước rồi, nhớ không nổi.”
Thẩm Lan thấy y không nhận, khịt mũi định nói thêm, lại nghe Bùi Thận được nước lấn tới: “Bảy năm trời không gặp, nàng vẫn có thể nhớ rõ ràng tỉ mỉ từng lời ta nói như vậy, quả là có lòng.”
Thẩm Lan bị sự vô liêm sỉ của y chọc tức muốn ngã ngửa, oán hận nói: “Roi song đánh đoạn thời thôi/ Một lời xiết cạnh, muôn đời chẳng quên. Ai bị người ta lăng mạ nhục nhã mà không nhớ kỹ cả đời!”
Bùi Thận nghĩ bụng ngày xưa lúc nào cũng là nàng quở trách y. Y có lúc nào từng nói lại được nàng? Nàng đúng là cái đồ vô tâm, chỉ chăm chăm nhớ rõ những lời thốt ra trong lúc giận dỗi cãi vã, sao chớ hề nhớ gì những lúc mình đối tốt với nàng.
“Vậy ta dùng những mối quan hệ của mình để cầu y hỏi thuốc, điều trị cơ thể cho nàng, sao nàng không nhắc đến?”
“Ngày đó giặc Oa tập kích trạm Long Giang ta cứu nàng một mạng, sao không thấy nàng nói?”
Nghe từng lời trách móc của Bùi Thận, Thẩm Lan lặng im không nói, chợt cảm thấy thật là tẻ nhạt. Giữa nàng và Bùi Thận, có ơn nghĩa, có thù oán, rắc rối chồng chéo lên nhau thành một cuốn sổ nợ rối tinh rối mù.
Bây giờ muốn phân ra ai phải ai trái, bên nào đúng bên nào sai, chẳng qua cũng chỉ làm tăng thêm buồn phiền mà thôi.
“Thôi, ta không tranh cãi với ngài.” Thẩm Lan nhàn nhạt nói: “Ngài dọn cho ta căn phòng đi.”
Bùi Thận liếc nhìn nàng một chút, thấy vẻ mặt nàng thanh đạm, y mở miệng hỏi dò: “Nàng không đi nữa sao?”
Ban ngày bôn ba liên hệ các đồng minh, chạng vạng giết Vương Bổng, đến đêm phải lo dập lửa thu dọn căn nhà, lại còn bị Bùi Thận bắt tới đây, Thẩm Lan sớm đã cạn hết sức lực, không muốn gây gổ với y nữa, chỉ châm chọc nói: “Ta muốn đi đấy, nhưng Bùi đại nhân chịu không?”
Bùi Thận ngại ngùng: “Sao lại nói thế?” Nàng nếu nhất quyết phải đi, chẳng lẽ ta có thể cản được nàng?
Nhưng y do dự một lúc, rốt cuộc không dám nói ra nửa câu sau, sợ nàng bỏ đi thật.
“Phòng nghỉ tạm ấy à……”
“Ngài đừng nói với ta, phủ Tổng đốc to như vậy không có lấy nổi một căn phòng cho khách nghỉ lại.” Thẩm Lan nhướng mày nhìn y.
Bùi Thận không hề biến sắc: “Phòng nghỉ tất nhiên là có rồi.” Nói đoạn, y nắm bàn tay mảnh khảnh của nàng, dẫn nàng đến phòng phụ ở phía tây.
Vừa tới được cửa phòng, Thẩm Lan liền đứng chắn trước cửa, lãnh đạm nói: “Cuối giờ Dần ngày mai nhớ gọi ta dậy, ta cần rời phủ Tổng đốc tới nha môn Tri phủ.”
Bùi Thận trầm ngâm một lúc, cũng đoán được nàng định làm gì. Y nhíu mày nói: “Chuyện Vương Bổng ta sẽ xử lý thay nàng.” Sợ nàng không rõ tính nghiêm trọng của việc này, y lại nói: “Nàng giết Vương Bổng, bệ hạ nhất định sẽ hạ chỉ truy nã hung thủ, nàng khi đó e là sẽ có nguy hiểm đến tánh mạng.”
Thẩm Lan biết rõ Bùi Thận không phải hù dọa nàng. Một thương nhân thấp kém như nàng vì để vượt qua nguy cơ trước mắt, dám cả gan lợi dụng dân biến để giết chết một tên thái giám lục phẩm, cơ bản chính là đang uống rượu độc để giải khát.
Bùi Thận mềm giọng: “Trước hết nàng hãy cứ ở lại trong phủ đã. Chờ ta xử lý chuyện Vương Bổng xong xuôi, tách nàng ra khỏi vụ án này, khi đó nàng có thể tự do rời khỏi.”
Thẩm Lan biết tỏng y chẳng qua muốn lấy cớ giữ nàng lại thôi. Chứ xét hiệu suất làm việc của triều đình hiện tại, xử lý việc này ít thì vài ngày, nhiều thì cũng phải nửa năm.
Thẩm Lan sao chịu ở lại phủ Tổng đốc tận nửa năm? Nàng lắc đầu: “Chuyện Vương Bổng chết ta đều đã tính toán xong, không cần ngài hỗ trợ.”
Bùi Thận nhíu mày định há mồm, Thẩm Lan đã lùi lại một bước, quay người sập cửa cái “Rầm” nhốt y bên ngoài.
Bùi Thận sửng sốt đứng đờ ra, nhủ thầm sáu năm không gặp, tánh nết nàng càng ngày càng ghê gớm.
Y dù nghĩ vậy, nhưng vẫn chưa hề quay lưng bỏ đi, chỉ một mực đứng ngẩn người ngoài hành lang, nghe tiếng sột soạt bên trong dần dần im ắng, sau đến ngọn đèn cũng bị thổi tắt, mới hay nàng đã ngủ rồi.
Bùi Thận lúc này mới nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào. Vòng qua chiếc bàn gỗ nam, chiếc ghế hoa hồng, xốc rèm châu, vén từng lớp mùng màn, liền thấy nàng đang say trong mộng đẹp.
Bùi Thận lẳng lặng ngồi xuống đầu giường, ngơ ngẩn nhìn nàng. Thấy cánh tay trắng nõn ngọc ngà của nàng đang tựa lên gối, tóc mây trải dài, hai má hây hây, đẹp ngỡ ngàng như tiên tử trên trời, yêu tinh trong mộng.
…… Trong mộng.
Bùi Thận đã trải biết bao lần tỉnh cơn mộng mị, trước mắt chỉ là những ảo ảnh hoa trong gương, trăng trong nước khỏa lấp quang cảnh trống rỗng cô đơn.
Y rùng mình nín thở, nhịn không được duỗi tay dò xét hơi thở của Thẩm Lan.
Hơi thở ấm áp, mạch đập nhấp nhô, tiếng hít thở nhẹ nhàng phiêu đãng… Không phải đang nằm mơ.
Đây là hiện thực.
Ý thức được điều này, Bùi Thận cơ hồ kiệt sức ngã lên gối tựa trên đầu giường, cảm giác hốc mắt khô rát, mơ hồ mang chút cảm xúc của người sống sót sau cơn nguy nan.
Y ngồi thừ người nhìn Thẩm Lan không chớp mắt hồi lâu, nghe tiếng nàng nhè nhẹ hít thở, chợt thấy trong lòng một mảnh yên bình.
Dưới hiên mưa dần ngơi bớt, sao trời mỗi lúc một sáng hơn. Mây tan mưa tạnh, trăng tỏ thông ngàn phòng ốc tĩnh (3),giai nhân chợp mắt giấc xuân nồng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]