Chương trước
Chương sau
Thẩm Lan về đến nhà khi trời đã ngả hoàng hôn. Triều Sinh đang ngồi trên ghế gỗ mun hoa hồng chân cao, đung đưa hai chân ngắn cũn, buồn tẻ khảy chén sứ trắng đựng cháo gạo nếp hạt dẻ.

Thấy Thẩm Lan bước vào, nó lập tức tuột xuống khỏi ghế lon ton chạy tới. Thẩm Lan bế nó lên, cười khanh khách: “Triều Sinh, con đi theo Xuân Quyên sang chơi với Bành Ngọc, được không?”

Triều Sinh ngẩn ra, vội ôm choàng lấy cổ Thẩm Lan không chịu xuống, lo lắng hỏi: “Mẹ ơi, có phải có chuyện gì xảy ra không?”

Thời buổi loạn lạc, Thẩm Lan cũng không lừa nó, nàng thấp giọng nói: “Còn nhớ Khoáng Giám Thuế Sứ mà mẹ đã nhắc với Triều Sinh không? Đám người đó quấy phá ầm ĩ quá. Mẹ kêu Xuân Quyên dẫn con tới hồ Động Đình Tương Dương trốn tạm, có được không?”

Trong cuộc đời vỏn vẹn mới năm tuổi của Triều Sinh chỉ xảy ra một lần phải chạy đi nơi khác lánh nạn, đó là lần quân phản loạn của Thiệu hòa thượng quét qua.

Mà lần ấy, Thẩm Lan đi chung một chỗ với Triều Sinh.

“Mẹ có đi với con không?” Triều Sinh ôm ghì lấy cổ Thẩm Lan, đôi mắt rưng rưng ầng ậc nước.

Dù sao cũng chỉ là đứa trẻ năm tuổi, vẫn cảm thấy vô cùng sợ hãi.

“Chờ mẹ giải quyết xong công việc ở đây, mẹ sẽ lập tức đi tìm Triều Sinh, nhé?”

Triều Sinh không nói lời nào, chỉ rầu rĩ ôm nàng, nước mắt rơi tí tách.

Thẩm Lan xót xa không thôi. Thuở Triều Sinh mới sinh ra, nàng vì lo kiếm tiền không có mấy thời gian để bầu bạn cạnh Triều Sinh, chỉ có thể đưa tiền rồi đem gửi nó cho Ngọc Dung. Khổ sở bấy lâu cũng có ít tiền của, ngoài kia lại là cảnh chiến loạn liên miên, luôn khiến Triều Sinh sống trong lo lắng hãi hùng.

“Mẹ xin lỗi Triều Sinh.” Thẩm Lan chùi nước mắt trên gương mặt cậu nhóc rồi tì trán mình lên trán Triều Sinh, nghiêm túc nói: “Mẹ không thể bảo đảm đây là lần cuối cùng, nhưng mẹ nhất định sẽ cố hết sức, sau này sẽ dành nhiều thời gian cho Triều Sinh hơn.” 

Triều Sinh vẫn khụt khịt rơi nước mắt, lại sợ Thẩm Lan đau lòng, cậu nhóc cắn chặt môi không chịu khóc thành tiếng, chỉ ôm khư khư lấy cổ Thẩm Lan, dán chặt lấy nàng, không chịu để Xuân Quyên ôm đi.

Thẩm Lan đau lòng không chịu nổi, đang định tiếp tục khuyên nhủ, bỗng nghe bên ngoài trở nên ồn ào náo động lên. Thu Diên kinh hoàng chạy vào, thê lương thét lên “Phu nhân! Vương Bổng tới! Còn dẫn theo mấy chục người đánh vào nhà!”

Thẩm Lan cũng thảng thốt. Nàng không thể đoán được Khoáng Giám Thuế Sứ lại dám ngang tàng hống hách đến bực này.

“Thu Diên, em cũng đi theo Xuân Quyên!” Thẩm Lan nhanh chóng ra quyết định, đưa Triều Sinh cho Xuân Quyên, khiến Triều Sinh hoảng sợ đến độ òa khóc.

“Mẹ —— Mẹ ơi!” Cậu nhóc bị Xuân Quyên ôm lấy, hai tay vẫn níu chặt Thẩm Lan không buông, khóc lóc thảm thiết.

Tim Thẩm Lan như bị đao cắt, nàng cắn răng tàn nhẫn tách từng ngón tay Triều Sinh đang bấu chặt ra, không hề nhìn tới Triều Sinh khóc lóc, lạnh lùng nói: “Thu Diên, Xuân Quyên, đi theo Tiểu Võ ra từ cửa nách! Đi! Đi ngay lập tức!”

“Phu nhân! Chúng ta cùng đi đi mà!” Thu Diên hoàn hồn lại, cuống quít nói: “Lục Tử đang dẫn hai mươi mấy người giằng co ở phía trước, phu nhân đi mau! Chúng ta cùng đi!”

“Mẹ, con không đi —— mẹ ——” Triều Sinh khóc thê lương, giãy dụa không ngừng muốn nhào lên người Thẩm Lan.

“Triều Sinh đừng khóc, đừng khóc. Khóc nữa sẽ dẫn người xấu tới, sẽ hại đến phu nhân.” Xuân Quyên cố nén nước mắt vừa an ủi Triều Sinh, vừa túm chặt lấy cậu nhóc chạy vội về phía cửa nách. 

Triều Sinh thút thít không ngừng, nhưng không dám khóc nữa, chỉ một mực ôm cổ Xuân Quyên, dùng đôi mắt rưng rưng nước mắt tha thiết ngóng nhìn nàng.

Tim Thẩm Lan hệt như có ai đang bóp nghẹt, nàng gắng nhịn không rơi nước mắt, lạnh lùng nói với Thu Diên: “Ta nếu chạy trốn, thiến cẩu chắc chắn sẽ lục soát khắp nơi, như vậy sẽ liên lụy các em trốn không thoát. Thu Diên em đi đi, đi mau lên!”

Thu Diên liên tục lắc đầu, nước mắt ào ào rơi xuống, nghẹn ngào không thốt nổi thành câu, chỉ nức nở nói: “Em không đi! Em ở lại với phu nhân! Ở lại với phu nhân!

Thẩm Lan cố kìm nước mắt, lạnh lùng nói: “Thu Diên! Em ở lại đây chỉ làm liên lụy ta thêm!” Nói rồi, nàng quyết tuyệt quay đi không màng đến Thu Diên nữa. Nàng chạy vội đến chỗ viện sau, lệnh cho đám bà vú đang hoảng loạn châm đuốc lên rồi đốt cháy khắp nơi. Còn nàng thì chạy vào từ đường để lấy bài vị, rồi chạy như điên xông thẳng ra viện trước.

Thẩm Lan vừa chạy ra nghi môn, chợt thấy hộ vệ Lục Tử vọt tới nói: “Phu nhân đi mau! Bên ngoài chúng đang dùng cột gỗ để tông cửa, chúng ta không ngăn nổi!”

Thẩm Lan vừa tiếp tục chạy ra ngoài, vừa cố gắng trấn tĩnh nói: “Đã đi báo tin cho hai nhà Lý, Triệu chưa?”

“Báo rồi! Nhưng phu nhân ơi, ai mà biết hai nhà kia có chịu phái người tới không chứ?” Lục Tử như đứng trên đống lửa, “Phu nhân mau đi khỏi đây đi!”

Thẩm Lan vội đi ra ngoài: “Ra gọi bọn hộ vệ tụ lại đây, bảo họ cùng hô “Lấy nước tới!”.”

Lục Tử sửng sốt, nhưng vốn dĩ lâu nay Thẩm Lan xây dựng ảnh hưởng quá lớn, hắn hết cách chỉ đành chạy vội ra ngoài.

“Phu nhân! Phu nhân! Viện sau đã bị đốt lên rồi!” Lưu bà tử ôm mái đầu bị lửa hơ cháy xém chạy ra nghi môn bẩm cho Thẩm Lan. 

“Làm tốt lắm.” Thẩm Lan vừa chạy ra ngoài vừa căn dặn: “Bảo mọi người chạy tán loạn ra ngoài. Cửa không đi được thì trèo tường ra, đừng có ở lại trong này nguy hiểm lắm. Nhớ cầm theo chiêng trống hô vang “Lấy nước tới đây!” cho ta.” Lại nói: “Đến lúc đó mọi người đứng chen lẫn trong đám đông. Ta sẽ nâng cánh tay làm dấu, ta hô cái gì, mọi người cũng cùng hô lên theo. Đã rõ chưa?”

Lưu bà tử đáp lời rồi cuống quít chạy vào trong.

Lúc này Thẩm Lan rốt cuộc tới được cửa lớn của viện ngoài, thấy cả ba hộ vệ Vương Kiến Dũng, Lưu Anh, Lý Mộc đều bị trúng tên, máu tươi chảy ròng ròng, được đắp thuốc nằm thoi thóp trên nền gạch chưa biết sống chết thế nào.

Bên cạnh hai cánh cửa gỗ mun là bảy tám người đàn ông lực lưỡng đang ghì chặt cửa, khản giọng gào lên: “Các huynh đệ giữ vững! Giữ vững!!”

Mà ở tường vây hai bên là nhóm hộ vệ khác bắc thang, cầm cây thương trúc, tiếp tục đánh lại bè lũ ác ôn đang bò từ bên ngoài vào.

Ngoài kia vẫn tiếp tục vang lên những tiếng tông cửa “Rầm! Rầm! Rầm!”, xen lẫn vào trong đó là tiếng chiêng trống hòa với tiếng bá tánh gần bên vội vàng ra cứu hỏa.

Nhà cửa vườn tược tốt tươi, cứ thế trở thành một đống tro tàn.

Thẩm Lan ngập tràn phẫn hận, vẻ mặt sắc bén hung tợn, lạnh lùng nói: “Lục Tử! Mở cửa ra!”

Lục Tử đang ghì tay giữ cửa, hắn biết không ngăn được bao lâu nữa, nghe vậy cũng không nói gì thêm, chỉ phun ngụm nước bọt rồi rống to: “Chúng huynh đệ, ta đếm đến ba, chúng ta xông ra ngoài chơi chết lũ thiến cẩu này!”

Mọi người đồng thanh cùng nhau đếm.

“Một, hai.”

“Ba. ”

Vừa dứt lời, đám người Lục Tử đám cùng nhau buông tay khỏi cửa.

Ngay sau đó, cột gỗ kích thước to bằng miệng chén tông thẳng vào trong. Bốn năm tên du côn khiêng cột gỗ theo quán tính nhoài tới trước, mất thăng bằng ngã lăn ra đất, kêu la oai oái.

Lúc này trước cửa lớn của Thẩm gia, trên con phố lát gạch đá xanh là năm sáu chục người đứng chặn trước cửa, tay cầm đao, cầm thương dài, cưỡi ngựa…… Nào là lũ thái giám, quan quân Nam Kinh, lính lác của các vệ sở ở địa phương, Cẩm Y Vệ, và lũ lưu manh vô lại. Chúng vây chặt trước cửa nhà Thẩm Lan, nôn nóng muốn lao vào trong.

Thấy cửa bị mở ra, Vương Bổng đang ngồi trên lưng ngựa hét lớn một tiếng: “Các con! Xông vào cho ta! Bắt lấy lũ nghịch tặc!”

“Để ta xem ai dám!!”

Thẩm Lan thét to một tiếng, tiếng thét ấy sắc nhọn mà tức tưởi, chứa đầy phẫn nộ cùng thù hận khiến đám đông ồn ã xung quanh chợt tĩnh lặng.

Thẩm Lan giơ cao bài vị, nghiêm nghị cất bước ra ngoài.

Vừa thấy có người bước ra, lũ lưu manh vô lại lập tức giơ đao thương trong tay lên định đánh chết nàng.

Lục Tử vừa cử người cõng ba tên hộ vệ bị thương lên, vừa dẫn theo những hộ vệ còn sức phản kháng để  xông lên bảo vệ Thẩm Lan.

Hai bên sắp sửa nhào tới đánh giáp lá cà, nhưng Thẩm Lan tựa như chẳng hề hay biết, chỉ đứng trên bậc thềm đối diện Vương Bổng lạnh lùng hỏi: “Vì sao lại tấn công Thẩm gia nhà ta?”

Hai gò má ửng đỏ như rặng mây hồng, đôi con mắt long lanh như nước hồ thu ngập tràn phẫn nộ, tựa như đóa sen tinh khiết trong hồ bỗng bừng lên ngọn lửa, cao quý mà diễm lệ. Áo váy lấm lem, tay nâng bài vị, sống lưng thẳng tắp cùng với ánh mắt căm hờn, càng làm hiển hiện trên người nàng vẻ trong trẻo mà nghiêm nghị.

Vương Bổng thấy nàng mà hồn vía như đi đâu mất, nhủ thầm tiểu thái giám nói quả không sai, thế gian vậy mà lại tồn tại bậc tuyệt sắc nhường này.

Hắn ngơ ngẩn đứng đực ra, bọn tay sai đứng cạnh chỉ đành xì xầm nhắc: “Vương đại đang! Vương đại đang!”

Vương Bổng lúc này mới chợt hoàn hồn, ánh mắt lưu luyến lướt qua lướt lại trên người Thẩm Lan, lòng ngứa ngáy không thôi: “Cô là Thẩm nương tử đấy phỏng?”

Thẩm Lan hét to: “Ta hỏi ngươi vì sao lại tấn công Thẩm gia!!”

Vương Bổng thấy nàng chơi cứng, lại bị nàng làm mất mặt khiến hắn cực kỳ không vui, khuôn mặt âm u hung ác: “Bởi vì Thẩm gia nhà các ngươi dám chứa chấp phản tặc, mưu đồ làm phản.”

Bấy giờ trên phố đông đúc những bá tánh chen nhau tới cứu hỏa, nghe vậy xầm xì bàn tán không ngớt.

“Nói nhảm cái chó gì vậy! Vớ va vớ vẩn.”

“Cái lũ thiến cẩu này!!”

“Dòng thứ không trứng! Chết cũng không yên lành đâu!”

Những bá tánh tới cứu hoả đều là xóm giềng gần bên, những ngày qua sống trong lo lắng đề phòng, chịu hết những trò hành hạ tra tấn của Khoáng Giám Thuế Sứ. Lúc này nghe Vương Bổng nói chứa chấp tội phạm gì đó, họ không hề tin lấy nửa lời, chỉ ào ào thay nhau chửi bới thóa mạ. 

Vương Bổng giận tím mặt: “Thẩm gia các ngươi chứa chấp bọn giặc cướp, lại còn dám kích động bá tánh đánh trống reo hò, đúng là lòng muông dạ thú!” Nói rồi, hắn sắp sửa cho gọi bọn thuộc hạ cầm đao tấn công.

Thẩm Lan quần áo dính bẩn, nét mặt rét lạnh đứng trên bậc thềm, phía sau lửa vẫn cháy phừng phực như muốn cắn nuốt cả bầu trời.

Nàng thậm chí không hề sợ hãi, tiếp tục bước tới một bước, lạnh lùng nói: “Ba năm trước, Hồ Quảng gặp trận lũ lụt, Thẩm gia dẫn đội tàu cứu hai trăm ba mươi bốn người.”

“Hai năm trước, tám phủ của Võ Xương, Kinh Châu, Thường Đức gặp hồng thủy ngập úng, đội tàu của Thẩm gia cứu sống sáu trăm bảy mươi bốn người, cứu tế hơn bốn ngàn tám trăm người bị nạn.”

“Một năm rưỡi trước, sáu huyện Tương Dương, Giang Lăng, Chi Giang… gặp trận hạn hán, giá gạo tăng vọt lên năm lượng một thạch. Thẩm gia từ thiện một vạn thạch lương từ đó bình ổn giá gạo, cứu sống không biết bao nhiêu là người.”

“Một năm trước mười bốn khoảnh ruộng đắp bờ của Hồ Quảng gồm Vĩ Tử, Tang Thác, Đại Hưng, Liễu Thủy … gặp vỡ đê, Thẩm gia mở kho cứu tế hơn ba ngàn sáu trăm người bị nạn.”

Cứ qua một một câu, Thẩm Lan lại tiến thêm một bước, xung quanh cũng yên tĩnh thêm một phần. Đến khi Thẩm Lan áp sát tới trước mặt tay sai của Vương Bổng, mũi thương lập lòe ánh sáng sắc lạnh chĩa thẳng vào nơi trái tim nàng.

Thẩm Lan vẫn lù lù bất động, thê lương khản giọng hét lên, nghẹn ngào đau đớn chừng như có thể nôn ra máu.

“Thẩm gia ta cứu sống hơn vạn người! Ngươi nói ta chứa chấp nghịch tặc, lẽ trời ở đâu!!”

Con phố lặng ngắt không một tiếng người, chỉ có tiếng gió phần phật, nhà cửa bị lửa lớn thiêu đốt ầm ầm sụp xuống cùng với luồng khí nóng hừng hực đỏ rực cả một góc trời.

Đám Vương Bổng bị khí thế của nàng làm cho e ngại, mất một lúc mới hoàn hồn, hắn mặt mũi âm trầm,  lạnh giọng quát lớn: “Người đâu!”

Tiếng quát này hệt như giọt nước rơi vào chảo dầu đang sôi, bỗng chốc làm bừng tỉnh bá tánh đông nghịt trên đường.

“Tên giặc già đáng chết!”

“Giết hắn!”

“Giết thiến cẩu!”

Một tòa nhà lớn bị đốt cháy, khói lửa cao ngùn ngút bốc lên tận trời khiến cả nửa tòa thành đều hay tin.  Ngày càng có nhiều bá tánh tụ lại đây, hàng ngàn hàng vạn những giọng nói bất đồng từ từ hòa làm một.

“Giết thiến cẩu! Giết thiến cẩu!”

Gần vạn bá tánh vây chật kín con phố, cảm xúc đám đông vọt lên cao trào của sự phẫn nộ, cùng giơ cao tay hô thật lớn. Tiếng hô rầm rộ như sấm vang chớp nổ, dữ dội như gió giật sóng xô.

Vương Bổng cũng chỉ dẫn theo bảy tám chục người ra ngoài mà thôi, lúc này bị gần vạn người bao vây tại chỗ, đâu còn can đảm nghênh ngang như ban đầu? Hắn run rẩy hai chân cuống quít bò xuống khỏi ngựa, sợ bị người ta nhào tới đánh. 

“Nhanh! Nhanh đi tìm Tri phủ! Tìm Lê Đại Dụng! Đi nhanh đi!!” Vương Bổng kinh hoàng hoảng hốt, luôn miệng ra lệnh cho cấp dưới, lại quay đầu định xin Thẩm Lan tha mạng.

Thẩm Lan đứng trên bậc thềm nhìn Vương Bổng, khinh miệt mà nở nụ cười. Trước người nàng là ánh thương sắc lạnh có thể xuyên thủng trái tim, phía sau nàng là ngọn lửa rực hồng phừng phực nóng cháy.

Thẩm Lan vung tay hô lên: “Tên Vương Bổng này dám giả mạo danh nghĩa của bệ hạ, phóng hỏa đốt nhà, vu hãm người tốt, hiếp đáp góa bụa, tùy tiện gom góp tiền tài!”

“Hôm nay chỉ là hại tới một mình Thẩm gia ta đây, nhưng ngày sau họa này sẽ lan tới ngàn vạn bá tánh!”

Thẩm Lan quát to: “Giết Vương Bổng!”

“Giết Vương Bổng! Giết Vương Bổng!”

Cơn bạo động của gần một vạn người giống như trận hồng thủy quét ngang đất bằng, như cơn tuyết lở  bao trùm hết thảy, đủ sức dẫm bảy tám chục người bị vây chính giữa nát thành bùn đất.

Đàm Anh vốn là đứng cách thật xa, chỉ định bụng chen trong đám đông để quan sát tình hình diễn biến như thế nào, nhưng lúc này bị đám đông không ngừng xô đẩy tới trước, hắn chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt từng cơn.

Một bên thầm may mắn mười mấy nội gián mình cho trà trộn vào đội ngũ của Vương Bổng vì không muốn dính dáng vào những trò hiếp bức dân chúng nên không theo tới, nhờ vậy mà bảo vệ được tánh mạng. Một bên hắn lại ngơ ngác nghĩ, thế gian này thật sự sẽ tồn tại hai người giống nhau như đúc sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.